Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn

Chương 72: Không có gì cả?




"Em..." Cung Trĩ ho một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, "Em có bạn gái rồi."

Vừa dứt lời, Tống Chỉ trực tiếp cười ra tiếng.

Mà Cung Trĩ thì thầm hô một tiếng bị lừa rồi. Nếu là bình thường thì nàng có thể nhịn được và nói sang chuyện khác như không có gì xảy ra.

Nhưng mà khi đối mặt với Tống Chỉ...

Cung Trĩ nhìn Tống Chỉ, đôi mắt của đối phương rất giống Thẩm Dĩnh, nét mặt dịu dàng. Chỉ là Thẩm Dĩnh gầy hơn, trước kia, dáng vẻ gầy nhom này làm tăng thêm sự yếu đuối. Nhưng qua hơn nửa năm, Thẩm Dĩnh như đã lột xác, sự gầy gò này trở thành điểm tựa nâng đỡ cô, cứng cỏi và độc lập.

Đó là vũ khí nếu phá tan xác thịt sẽ bị đâm máu chảy giàn giụa.

Nhưng vẫn rất giống Tống Chỉ. Có điều Tống Chỉ là trăng thanh gió mát* nuôi dưỡng từ cẩm y ngọc thực*, bao giờ cũng có vẻ thong dong, Thẩm Dĩnh là cỏ dại lớn lên ven đường, trong lòng luôn có chút sợ hãi. Nhưng loài người vươn lên thường không phải vì cái gì khác, mà là vì sợ hãi.

(*Trăng thanh gió mát ở đây chỉ người nhã nhặn thanh cao,

*Cẩm y ngọc thực: áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc, ý chỉ cuộc sống giàu sang.)

Thẩm Dĩnh đối mặt với nỗi sợ, cho nên mới sẽ có sức hấp dẫn khác.

Cung Trĩ có hơi thất thần.

Tống Chỉ đã nhận ra, cô cúi đầu, cười: "Ngồi đi, dù sao đi nữa, chị cũng khinh thường đoạt bạn gái người khác."

Cung Trĩ cười thẹn thùng, ngồi xuống. Chỉ là cái mông còn chưa ngồi yên, liền nghe thấy Tống Chỉ bổ thêm một câu.

"Nhưng nếu giữa hai người xảy ra chuyện gì, vậy chị sẽ không khách khí."

Cung Trĩ liền vặn vẹo một chút, nhưng ngẫm lại, bây giờ nàng với Thẩm Dĩnh rất tốt, có gì phải sợ.

Bởi vậy Cung Trĩ thản nhiên ngồi yên, nhìn về phía Tống Chỉ: "Chúng em rất tốt."

"Được rồi, đừng khoe ra trước mặt chị. Em quả nhiên vẫn đáng yêu như thế." Tống Chỉ mỉm cười, cô đẩy hồng trà về phía Cung Trĩ.

Cung Trĩ gật đầu, uống một ngụm, mới hỏi: "Lúc chị Tống Chỉ sắp quay về, đã truyền khắp thành phố A. Nhưng khi chị quay về thật lại không một ai nói gì cả."

"Mọi người cũng không biết mà." Tống Chỉ cũng thở dài, nhìn Cung Trĩ ăn uống.

Thời niên thiếu Tống Chỉ vô cùng thích xem Cung Trĩ tuổi nhỏ ăn uống. Cung Trĩ không như bọn nhỏ bằng tuổi, ăn uống mồm to, nàng ăn rất có tư thái. Cơm và món ăn nhất định phải nhai nhiều lần mới chịu nuốt xuống, dù rất khó chịu, cũng sẽ nhăn lông mày nhỏ, chậm rãi ăn uống.

Có cảm giác như đang tự phân cao thấp với chính mình.

Tống Chỉ cảm thấy rất thú vị.

Khắc chế và tự kỷ luật là cường địch của bản chất loài người, xung quanh Tống Chỉ buộc phải có kiểu người này. Nhưng Cung Trĩ giống như là khắc ở trong gien, nàng nói muốn làm thì chắc chắn sẽ làm được.

Rất thú vị.

Sự thú vị này cũng chuyển dời đến Cung Dực. Tống Chỉ và Cung Dực, là xuất sắc nhất trong đám người trẻ tuổi thời đó, khi ở cùng nhau không nói là mục tiêu mà mọi người đều hướng tới, nhưng ai thấy cũng phải nói một câu trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.

Chỉ là rất nhàm chán.

Cung Dực rất xuất sắc, nhưng bên cạnh Tống Chỉ không thiếu kiểu người này. Ra nước ngoài còn nhiều hơn. Mọi người trò chuyện chủ đề giống nhau, tầm mắt, sở thích, đều không khác mấy, quá nhàm chán.

"Lần này chị Tống quay về có kế hoạch gì không?" Cung Trĩ hỏi.

Tống Chỉ ngửa ra sau, cánh tay dang ra, rũ xuống hai bên ghế bành, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài. Cô gác chân, giày như sắp rơi, trông cà lơ phất phơ, nhưng dễ chịu. Cô liếc nhìn Cung Trĩ qua khoé mắt, Cung Trĩ không hề có phản ứng.

"Chị thích điều này ở em, ở trước mặt em luôn vô cùng thả lỏng." Tống Chỉ suy nghĩ một lúc, nói tiếp, "Mặc dù em nhỏ hơn chị, nhưng theo cảm giác trước kia của chị, là em đang bao dung tụi chị."

Cung Trĩ mím môi, chậm rãi uống hồng trà, không giải thích.

"Lần này chị quay về, ừm..." Tống Chỉ nghĩ một lúc, "Nghe nói bạn trai cũ của chị đời sống vô cùng đặc sắc, nên có chút tò mò."

Cung Trĩ im lặng.

"Không ngờ rằng quay về, phát hiện em gái nhỏ lúc trước, mới là đặc sắc nhất nha."

Cung Trĩ bắt đầu ho khan, bị sặc nước, nàng ngước mắt nhìn Tống Chỉ.

Tống Chỉ cười, cô nâng cằm lên, cười rất vui vẻ: "Thân thể chị không tốt, em đừng luôn chọc chị cười."

"Chị Tống...chị đừng trêu em được không."

Cung Trĩ hơi bất đắc dĩ, nàng cúi thấp đầu, ngón cái nhẹ nhàng ma sát ngón trỏ: "Em chỉ là yêu đương thôi."

"Thật không phải bao nuôi sao?" Tống Chỉ tràn đầy phấn khởi hỏi, "Chị đã nghe nói từ lâu, anh em bao nuôi một cô gái, sau đó nói dối là bạn thân của em, còn ve vãn ngay trước mặt vị hôn thê? Tồi tệ nhất là còn đưa Triều Sinh của em cho người khác, nghe nói về sau sợ là cầm quyền, nửa xu cũng không để lại cho em gái."

Mặt Cung Trĩ tối sầm lại, cái quái gì. Anh trai ngốc của mình, thế mà trong đồn đãi giảo hoạt và độc ác vậy sao?

"Lúc đó chị nghĩ, nếu tên khốn Cung Dực này bắt nạt em gái chị, vậy chị nhất định phải quay về đòi công bằng cho em."

Nhìn vẻ tiếc nuối của Tống Chỉ, Cung Trĩ cảm thấy Tống Chỉ quả là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn.

"Không ngờ rằng, quay về, phát hiện người bao nuôi không phải Cung Dực, mà là em..." Tống Chỉ suy nghĩ một lúc, "Hay là, em không muốn Cung Dực kế thừa gia nghiệp, bèn dùng mỹ nhân kế?"

"Chị Tống!"

Cung Trĩ vội vàng kêu dừng, lời này đã ngày càng thái quá.

Tống Chỉ thở dài: "Dù sao, người đó, giống chị."

Cung Trĩ thở ra một hơi: "Chị Tống..."

Tống Chỉ sao lại tự luyến như vậy chứ?

Nàng hơi bất đắc dĩ, chỉ là Tống Chỉ có tư cách kiêu ngạo.

"Nếu em có ý đó, chị sẽ giúp em." Tống Chỉ nói.

Cung Trĩ lắc đầu: "Em không có hứng thú gì với Khải Minh."

Tống Chỉ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, một lát sau mới nói: "Cũng phải, đây mới là em."

Cô còn nhớ trước kia hai người từng trò chuyện, ban đầu cô nhận nhiệm vụ quy hoạch mà cha cô giao. Cô là người rất kiêu ngạo, không thể hiện trước mặt người khác, nhưng sau lưng nỗ lực hết mình, thức trắng nhiều đêm, làm bài tập cho cha xem. Cha cô mở ra, chỉ nhàn nhạt nói: "Với tuổi của con, cũng tạm được."

Cũng tạm được, chính là không thể.

Tống Chỉ không thể chấp nhận cô không nổi bật so với đồng lứa, cô muốn làm, thì nhất định phải làm được tốt nhất.

Cả ngày hôm ấy tâm trạng của Tống Chỉ không tốt. Về sau đi nhà họ Cung giải sầu, tiện tay ném bản kế hoạch lên mặt bàn, quay về thì thấy Cung Trĩ tuổi nhỏ đang nghiêm túc xem.

Ban đầu là đùa cợt, cô gái không hề sợ hãi, ngẩng đầu nhìn nói: "Với tuổi của chị, cũng tạm được."

Giống cha như đúc.

Chính là những lời này, khơi gợi hứng thú của Tống Chỉ, khiến cô phát hiện một bảo tàng tiềm ẩn. Khi đó Cung Trĩ ở thành phố A cũng là quái thai nổi tiếng, nói nàng thông minh, đôi khi lại lộ ra sự ngu ngốc vụng về. Tống Chỉ quan sát rất lâu, cô thậm chí hoài nghi trong thân thể trẻ tuổi này cất giấu một linh hồn người trưởng thành.

Đối phương rất thú vị, ẩn giấu tài năng tương đương cô, không, là năng lực có thể nghiền ép cô. Khiến cô sợ hãi, nhưng lại vì cơ thể quá nhỏ tuổi của đối phương mà có cảm giác cường thế hiển nhiên. Thật thú vị, giống như hòn đá nhỏ rơi vào cuộc đời đầy nhàm chán, cuối cùng có gợn sóng.

Chỉ tiếc...

Tống Chỉ thu hồi ánh mắt, cô khẽ cười: "Xem ra, chị tới chậm."

Cung Trĩ không biết nên nói cái gì, chỉ cúi đầu sờ tay nắm của chén trà. Những lời này luôn khiến Cung Trĩ nghĩ theo hướng khác. Nhưng Cung Trĩ lại cảm thấy có lẽ mình nghĩ quá nhiều. Không thể nào vì bây giờ nàng thích phụ nữ, nữ chính cong, vậy mọi người đều cong, cái này thật khó mà tin nổi.

Với lại năm đó nàng mới mười tuổi!!!

Tống Chỉ không nhắc đến chuyện này nữa, Cung Trĩ liền thả lỏng. Tống Chỉ rất am hiểu trò chuyện với người khác, hoặc là nói, những người có xuất thân như họ, đều vô cùng am hiểu cái này. Họ trò chuyện rất vui vẻ, trong sự vui vẻ còn có một chút nhàm chán.

Cung Trĩ mím môi, đứng dậy chào tạm biệt, nàng đối đáp xã giao lễ phép lịch sự.

Tống Chỉ nhìn Cung Trĩ rất lâu, cuối cùng mới nói: "Tiểu Cung Trĩ, em có biết không, mỗi lần em nói những lời này, luôn cảm thấy có chút cứng nhắc. Còn không bằng dáng vẻ ngày thường của em."

Cung Trĩ ngẩn người, nàng rũ mắt, cuối cùng mới bật cười: "Được rồi, có thể là em không rành lắm."

"Nhưng đây là chỗ thú vị của em, khác những người khác."

Tống Chỉ trả lời, sau đó còn nói: "Qua mấy ngày chị sẽ đi nhà họ Cung thăm hỏi bác trai bác gái. Em trở về đi."

Cung Trĩ gật đầu, xoay người đi ra ngoài, nàng gọi điện cho Trương Sơn, nhờ hắn tới đón mình. Sau đó nàng đặt điện thoại xuống, nhìn cái bóng của mình trong thang máy.

Ngũ quan xinh đẹp, chiều cao thích hợp, quần áo xa xỉ, tóc tai và trang điểm xử lý rất tốt.

Những thứ này thật khác với chính mình của kiếp trước.

Nàng là con gái của gia đình đứng đầu thành phố A, cũng được nuôi dạy cẩn thận từ khi còn nhỏ. Nhưng mà một ít thói quen của kiếp trước, vẫn hằn trong xương, là quá khứ mà nàng không thể gạt bỏ.

Đứa nhỏ khác tạo nên từ trang giấy trắng, nói chuyện làm việc đều khắc sâu vào linh hồn, nhưng Cung Trĩ thì khác, trong xương cốt từ lâu đã khắc ghi những thứ khác, đó là cực khổ của quá khứ. Làm lại một lần, chẳng qua là khoác lớp da lên xương cốt, không thể thể hiện một cách tự nhiên, mà trông như một diễn viên tồi.

Bây giờ kỹ xảo của nàng bỗng chốc bị Tống Chỉ xé mở, Cung Trĩ ngước mắt nhìn cái bóng của mình.

Nàng rốt cuộc là ai? Nàng rốt cuộc muốn là ai?

Đời này, xa cách với mọi người, là Cung Trĩ không tranh không đoạt, tiểu công chúa của Khải Minh, thực ra trong tay không có gì cả.

Cung Trĩ đi ra cửa chính, chuông điện thoại reo lên, nàng nghe điện thoại, đầu kia truyền đến giọng nói nhu hòa cùa Thẩm Dĩnh: "Em ở đâu?"

Cung Trĩ quay đầu nhìn nhà hàng sau lưng: "Em đi trả quần áo."

"... Chị không thích cô ta." Thẩm Dĩnh khẽ hừ một tiếng, sau đó lại úp úp mở mở, "Em thích chị... Có phải, bởi vì chị có mấy phần giống cô ta?"

"... Đồ ngốc, khi đó em mới mười tuổi."

Cung Trĩ nói, nàng liền nghĩ tới dáng vẻ khi Tống Chỉ nói đến điều đó, cảm khái: "Hai người các chị, sao đều thích nghĩ nhiều như vậy?"

Đều cảm thấy nàng thích như là có nguyên do khác.

"Hử?" Thẩm Dĩnh không hiểu lắm, nhưng mà cái từ các chị này làm cô không vui: "Không cho em nghĩ đến cô ta."

"Được, không nghĩ."

Xe tới, Cung Trĩ lên xe, không tắt điện thoại, thẳng thắn đáp lời, tiếng nói có bất đắc dĩ, cũng có chiều chuộng.

Thẩm Dĩnh nhận ra một ít cưng chiều này, cô hừ nhẹ, lộ ra hờn dỗi hiếm có: "Chỉ cho phép nghĩ về chị thôi."

Tiếng cười khẽ từ đầu dây bên kia lọt vào trong tai Thẩm Dĩnh, đều là nuông chiều.

"Được, chỉ nghĩ về chị."

Thẩm Dĩnh hơi khó nhịn khép lại chân, cô chật vật đổi đề tài, nói sang chuyện khác để dời đi sự chú ý. Nói liên miên lải nhải, ngay cả Thẩm Dĩnh cũng không biết mình có lúc lảm nhảm như thế.

Nhưng đầu dây bên kia không hề thấy bực bội, chỉ nghiêm túc nghe.

Bỗng nhiên, đầu bên kia truyền đến tiếng: "Thẩm Dĩnh, vì sao chị thích em?"

Trước kia Thẩm Dĩnh từng thích anh của nàng, là thẳng, trong bối cảnh của một quyển tiểu thuyết ngôn tình, không thể nào để một cái người cong vòng làm vai chính chứ?

Đến bây giờ Cung Trĩ vẫn có chút không thể tưởng tượng nổi.

Đầu dây bên kia dừng một chút, rất lâu sau mới nói: "Vì em rất tốt mà, rất rất tốt. Còn có, bởi vì em là Cung Trĩ, là Cung Trĩ độc nhất vô nhị trên thế giới này. Em còn từng nói, em là vì chị mà đến. Chị...không có thứ gì là của mình, mà chỉ có em."

Cung Trĩ im lặng, qua hồi lâu, nàng mới nhỏ giọng nói: "Có phải em chưa nói với chị, em... chị nói lời âu yếm em còn rất thích."

"Vậy về sau chị đều nói cho em nghe."

Cung Trĩ ừ một tiếng: "Với lại, em ở dưới lầu công ty."

Ngay sau đó đầu dây bên kia phát ra một tiếng hoan hô nho nhỏ, giống như mọi cô gái khi tan việc được người yêu đến đón, sung sướng và hồn nhiên: "Em chờ chị một chút, chị lập tức xuống ngay!"