Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn

Chương 71: Chị?




Sau cuộc họp thường niên, cuộc sống của mọi người dường như liền trở nên nhàn nhã, đi làm lúc nào cũng có chút ngẩn ngơ, mặc dù công việc vẫn bề bộn. Nhưng mà tết đã càng ngày càng gần.

Khi Thẩm Dĩnh đi ở công ty, đều có thể nghe thấy các đồng nghiệp khẽ tán gẫu với nhau, chủ yếu xoay quanh những việc như đặt vé trước, cha mẹ, về nhà.

Lúc mở họp thường niên, rút thưởng hừng hực, càng khỏi bàn những tổ viên của dự án có hoa hồng ai nấy đều mặt mũi hồ hởi, nhìn là biết không thiếu phần. Thẩm Dĩnh biết nhân viên vất vả một năm vì cái gì, cô viết báo cáo cho Cung Trĩ, Cung Trĩ nhướn mày nhìn phần tiền thưởng hoa hồng của dự án có thể nói là hậu hĩnh này, liền gật đầu đồng ý.

Mọi người đều là làm công, làm công không phải là vì kiếm miếng cơm ăn sao?

Phúc lợi cao, tiền lương cao mới có thể làm cho người ta cam tâm tình nguyện ở lại, Cung Trĩ hiểu.

Chỉ là Cung Trĩ hiểu, những người khác thì không chắc sẽ hiểu.

"...Tiền thưởng năm nay, đã ngang với tiền lương một hai năm của chúng ta..."

"Nghe nói là Tiểu Cung đổng đặc biệt phê duyệt."

"... Các cô có cảm thấy Tiểu Cung đổng giống như hôn quân không, vì một nụ cười của yêu phi, liền, ờ? Cống hiến hết mình?"

"Các cô xem tôi có bức ảnh lúc đó của hai người! Hức hức hức, xem cho kỹ."

Thẩm Dĩnh ngừng bước chân, cô quay đầu, nhìn thấy mấy người con gái mặc phong cách JK và Hán phục đang xúm vào nhau xì xào bàn tán trong phòng giải khát. Trợ lý đi theo sau Thẩm Dĩnh dùng sức ho một cái, ánh mắt của mọi người nhìn về phía trợ lý, cũng thuận đường nhìn thấy Thẩm Dĩnh đứng ngoài cửa.

(JK là kiểu đồ đồng phục học sinh Nhật Bản)

"Thẩm... Thẩm phó tổng à..." Mọi người nhìn thấy Thẩm Dĩnh liền toát ra vẻ cay đắng.

Khuôn mặt Thẩm Dĩnh dịu dàng, nhưng thủ đoạn lại không hề dịu dàng chút nào. Mọi người quen thuộc tác phong cứng rắn, thưởng phạt phân minh của Thẩm Dĩnh, cho nên mới làm bật rõ tư thái khiêm nhường, lấy lòng của cô ấy trước mặt Cung Trĩ, mới có tin đồn chim hoàng yến hay yêu phi này nọ truyền ra.

Bây giờ họ nói sau lưng bị Thẩm Dĩnh bắt quả tang, mấy người cầm điện thoại, vẻ mặt đau khổ nghĩ, sẽ không bị trừ sạch tiền thưởng chứ.

Thẩm Dĩnh đưa tay ra: "Đưa điện thoại cho tôi."

Mấy cô gái đành phải đưa di động cho Thẩm Dĩnh.

Thẩm Dĩnh cúi đầu nhìn bức ảnh, dưới ánh đèn, Cung Trĩ mặc lễ phục xanh ngọc đổi màu dần quay đầu nhìn về phía Thẩm Dĩnh, vươn tay với cô. Mà Thẩm Dĩnh thì mê mẩn nhìn Cung Trĩ, một tay xách váy, một tay với về phía Cung Trĩ, bàn tay hai người còn có một khoảng cách chưa chạm vào nhau. Giống như cô bây giờ, khát khao như thế nhưng ngày qua ngày đều có một chút khoảng cách vắt ngang giữa đôi bên, khiến cô không bắt được ánh sáng trong tay mình.

Ngón tay Thẩm Dĩnh giật giật, lại lấy ra điện thoại của mình ấn mấy lần, lúc này mới trả lại điện thoại, quay đầu nhìn về phía trợ lý: "Đi thôi."

Hai người một trước một sau rời đi.

Mấy cô gái hai mặt nhìn nhau, lại cúi đầu xuống, có người kêu thảm: "Hình của tôi! Mất rồi!!"

Ngay sau đó cô liền thấy lịch sử gửi đi, gửi cho Thẩm phó tổng thông qua danh bạ công ty, chỉ là hình ảnh gửi đi cũng bị xóa.

"... Hu hu hu, tôi đâm đầu chết đi cho rồil." Cô khóc ngã vào trên người đồng nghiệp, vừa khóc vừa cười. Sau đó cô lại nghĩ tới cái gì, như người sắp chết sốc ngồi dậy, bóp lấy cổ đồng nghiệp lắc tới lắc lui, "A a a, tốc độ tay của Thẩm phó tổng thật nhanh! Cô ấy chắc chắn là công!!"

Thẩm Dĩnh chỉ cúi đầu nhìn tấm hình này, bức ảnh này chụp quá đẹp, dường như ánh mắt Cung Trĩ nhìn về phía mình cũng đựng đầy dịu dàng và thương tiếc, khiến cả trái tim của Thẩm Dĩnh mềm xuống.

Cô cúi đầu vuốt ve bộ dáng của Cung Trĩ trên tấm ảnh, sau đó chuông điện thoại vang lên, cắt ngang suy nghĩ của cô. Thẩm Dĩnh nhíu mày, liếc nhìn tên phía trên, nghe điện thoại. Cô rẽ vào phòng làm việc của mình, lúc khép cửa lại, vừa vặn chạm mắt với Tôn Tĩnh.

Đối phương mỉm cười nham hiểm nhưng cũng mang tới phấn khích cho cô.

Thẩm Dĩnh mím chặt môi, nhẹ buông tay, cửa phát ra tiếng cùm cụp, hoàn toàn chặn mặt của đối phương.

"Chuyện gì? Nói." Thẩm Dĩnh trầm giọng xuống.

Người đàn ông thoáng cười, chỉ là tiếng cười không có thoải mái như thường: "Hai tin, một tin tức tốt, một tin tức xấu. Cô nghe cái nào trước?"

Thẩm Dĩnh nhéo mũi một cái: "Tin tức xấu."

"... Tôi vẫn nói tin tức tốt trước đi." Người đàn ông đoạt trước khi Thẩm Dĩnh mở miệng, nhanh chóng nói, "Nhà cung ứng, chúng ta cầm được hai phần ba, phần còn lại, Khải Minh giao cho nhà họ Hoàng."

Thẩm Dĩnh nhắm mắt lại: "Họ không yên lòng. Lúc trước nhà họ Ông ngã xuống cũng tạo thành ảnh hưởng cho họ."

"Chắc vậy, nhưng năm sau, nhà họ Hoàng có thể tiếp tục ăn nổi hay không cũng là cái vấn đề." Người đàn ông nói đến đây, lại cười khẽ, giọng nói lộ ra tàn nhẫn như rắn, "Chỉ là vô cùng đáng tiếc, cô không nhìn thấy sắc mặt của họ."

"Tin tức xấu thì sao?" Thẩm Dĩnh không để ý đến ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ hỏi.

Người đàn ông thở dài: "Tin tức xấu à, cô bảo tôi nhử Tôn Tĩnh, nhưng gần đây Tôn Tĩnh không có tới tìm tôi. Tôi nghi ngờ, có lẽ cô ta có ý định khác."

"Có ý định khác..." Thẩm Dĩnh xoa lông mày của mình, cô nhắm mắt lại, ngón tay xẹt qua đuôi lông mày, trước mặt lại hiện lên ánh mắt lúc trước Tôn Tĩnh nhìn về phía mình.

Chắc chắn cô quên mất cái gì, nhưng, rốt cuộc quên cái gì?

Ngoài họ ra, Tôn Tĩnh còn có thể hợp tác với ai để vặn ngã mình?

Trương Sơn nhấn còi, tiếng bíp bíp lập tức gọi về thần trí của Cung Trĩ. Cung Trĩ ngáp một cái, nhìn Trương Sơn. Trương Sơn hơi xin lỗi: "Xin lỗi, tiểu thư, phía trước có con chó con đứng im ở đó."

Cung Trĩ lắc đầu, thật ra nàng cũng không quá để ý những thứ quy củ vô vị này. Huống chi, nàng đã cá mặn rất lâu, bây giờ Khải Minh có anh trai ở, Triều Sinh có Thẩm Dĩnh ở. Cung Trĩ chỉ cần nằm ườn là được.

[Cuộc đời thật tốt đẹp...] Cung Trĩ không nhịn được cảm khái một tiếng.

[Ký chủ, cô xem một chút biểu đồ hình nến.] Hệ thống cắt ngang cảm xúc của Cung Trĩ.

Cung Trĩ cuối cùng cũng phát hiện chỗ tốt của hệ thống, trực tiếp nhìn trong đầu. Lông mày của nàng khóa chặt, liếc mắt nhìn là hiểu: [Là bởi vì chuyện nhà họ Ông, sau này lên men.]

Nhà họ Ông ngã, là nhà cung ứng lớn nhất của Khải Minh, Khải Minh cuối cũng vẫn chịu ảnh hưởng. Chỉ là lúc trước, tin tức này không tiết lộ ra. Bây giờ...

Cung Trĩ nghĩ một lát, mới trầm giọng: [Điều ra tin tức và thông tin, làm một phần tổng kết quy nạp. Tôi muốn xem nguồn tin tức này xuất hiện sớm nhất từ lúc nào.]

[Ký chủ, điều động tìm kiếm dữ liệu mạng lớn, cần một chút thời gian.] Hệ thống phát ra giọng máy móc, nghe như có một chút lúng túng, [Nhưng tôi đã tải thêm module sự nghiệp, tìm kiếm nhanh hơn trước kia rất nhiều.]

Quả nhiên cũng chả dùng tốt là bao.

Cung Trĩ ừ một tiếng: [Đi thôi.]

[Ký chủ đừng lo.] Hệ thống an ủi khô khan.

Mà Cung Trĩ cười gằn một tiếng: [Tôi có gì mà phải lo? Dù Khải Minh có chuyện, vậy cũng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, chuyện này nhìn qua hẳn là không phải chuyện gì to tát.]

Được rồi, phí công an ủi.

Hệ thống hầm hừ đi làm việc.

Mà Cung Trĩ thì im lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Nàng đã quen chôn giấu những hoảng sợ hay sự thiếu tự tin trong lòng đến nơi ai cũng không phát hiện. Kiếp trước, mọi người cần nàng. Một khi nàng hơi biểu hiện ra dao động, sẽ bị phóng đại ra, khiến người đi theo nàng đều dao động. Cho nên nàng phải kiên cố không thể phá vỡ nổi.

Đến kiếp này, Cung Trĩ mới phát hiện, thì ra rất nhiều thứ của kiếp trước đều bị nàng đem theo, nó vẫn mang đến sự thay đổi ngầm cho nàng.

Cung Trĩ thở dài.

Nàng ước ao hưởng thụ cuộc sống thật tốt, mà không phải bị kiếp trước của chính mình giam cầm.

"Tiểu thư, trong cốc giữ nhiệt có trà." Trương Sơn chợt mở miệng.

Cung Trĩ ừ một tiếng, ôm ra cốc giữ nhiệt của mình, khi vặn ra hơi nóng bốc lên. Cung Trĩ ngửi thấy một chút vị ngọt, nàng nhận ra đã rất lâu rồi không có uống trà dưỡng sinh của mình.

Nàng cẩn thận ngẫm lại rồi cười, hình như sau khi ở bên Thẩm Dĩnh, nàng cũng uống những thứ này rất ít.

Thẩm Dĩnh luôn cố gắng tự xuống bếp. Tay nghề của cô ấy rất tốt, dù là bón cho người hay cho mèo ăn, đều vô cùng am hiểu. Cung Trĩ giống như con mèo, cũng thường bị cho ăn nằm ngửa trên sô pha, sau đó mặc cho Thẩm Dĩnh sờ hết chỗ này đến chỗ nọ.

Nghĩ vậy...

Cung Trĩ chậm rãi đen mặt, khi nàng bị xoa lông chỉ cảm thấy cực kỳ dễ chịu, nhưng nghĩ lại, nàng chẳng phải là con mèo bự Thẩm Dĩnh nuôi sao?

Cái này, không thể như vậy được!!

Cung Trĩ cắn ngón tay cái của mình, đang nghĩ ngợi, xe đã ngừng lại, Trương Sơn quay đầu: "Tiểu thư, đến rồi, có muốn tôi vào trong cùng cô không?"

"Không cần, anh cứ chờ tôi ở bên ngoài đi."

Cung Trĩ trả lời, nàng cầm lấy túi giấy đặt ở bên cạnh, uống một hớp to cốc giữ nhiệt, giờ mới xuống xe, vội vàng đi vào khách sạn trước mắt.

Tầng 22, là phòng Tổng thống tầng cao nhất.

Tiếp viên trông khá đẹp trai đứng ở cửa, một thân tây trang phẳng phiu, khi nhìn thấy Cung Trĩ, người đàn ông cúi đầu với Cung Trĩ, cười: "Tiểu thư đã sớm phân phó. Cung tiểu thư, mời vào."

Cung Trĩ gật đầu với hắn, vào cửa.

Trong cửa là phòng tiếp khách trang trí xa hoa, có kính sát đất rộng lớn, có thể ngắm nhìn toàn cảnh đêm của cả thành phố một cách hoàn mỹ. Mà Tống Chỉ thì đứng ở trước cửa sổ, ôm hai tay, nhìn cảnh sắc dưới lầu.

"Chị Tống." Cung Trĩ gọi một tiếng.

Tống Chỉ quay người lại, cô mỉm cười dịu dàng và ấm áp, vẫy vẫy tay với Cung Trĩ: "Em đến rồi. Qua đây, chị chờ em thật lâu rồi."

Cung Trĩ đến gần, ở bên cạnh Tống Chỉ đặt một bàn trà nhỏ, phía trên có hồng trà nóng và bánh quy toả ra mùi thơm ngọt mềm xốp, bên trên trang trí hạt sô cô la, là khi còn bé Cung Trĩ thích nhất.

"Ngồi." Tống Chỉ kéo ra chỗ ngồi, nhìn Cung Trĩ, "Mùa đông uống hồng trà tương đối tốt, cái này còn là trước kia em nói với chị."

"Chị Tống còn nhớ à." Mắt Cung Trĩ cong cong, nàng đứng im không nhúc nhích, chỉ là hai tay đưa túi giấy, nói, "Em bảo người ta giặt sạch, đây là áo khoác của chị."

Tống Chỉ nhìn lướt qua, nhận lấy, để qua một bên: "Em không muốn trò chuyện với chị nhiều một lát sao? Chúng ta lâu như vậy rồi không gặp."

"... Chúng ta đã rất nhiều năm không gặp mặt." Cung Trĩ cong mắt lên, "Chuyện trước kia, cũng quên rất nhiều."

Tống Chỉ thở dài: "Chị cho rằng giống như chị không quên được em, em cũng không quên được chị chứ."

Khóe miệng Cung Trĩ co quắp, lời này nghe như là có mập mờ gì đó "Chị...lúc đó em...mới mười tuổi."

Tống Chỉ thở dài càng khoa trương hơn: "Đúng vậy, mười tuổi đã thông minh như vậy, không hề giống mười tuổi tẹo nào. Lúc đó chị đã nghĩ, nếu như chị muốn tìm một tấm chồng, thì phải tìm thông minh như vậy đó."

Cung Trĩ không nhịn được lùi về sau.

Tống Chỉ thì cười càng vui vẻ hơn: "Chị còn sai người mỗi năm gửi hình của em cho chị. Vậy thì cho dù em không ở bên cạnh chị, em cũng luôn luôn không rời khỏi mắt chị."

[... Cứu mạng! Bạch nguyệt quang này bị sao vậy!!!]

Cung Trĩ bắt đầu điên cuồng gọi hệ thống trong lòng.