Sáng hôm sau tiếng chuông báo thức làm cho Trúc Hân giật mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra cô đã nhìn thấy Đại Vĩnh nằm cạnh mình.
"Sao anh còn ở đây Mặt Trời đã lên cao rồi kìa, anh mau tìm chỗ trốn đi.
Trúc Hân lo lắng hắn sẽ bị ánh sáng Mặt Trời làm cho tan biến.
Hắn nhíu mày không hiểu cô đang nói gì.
" Em làm gì mà hoảng hốt vậy? " Trúc Hân nhíu mày nhìn hắn
"Anh không sợ mặt trời à? làm gì có con quỷ nào không sợ nắng chứ ".
"Đúng là ma quỷ nào cũng sợ nắng nhưng tôi thì không, chỉ có những con quỷ có ma lực yếu ớt mới sợ bị thiêu cháy".
Trúc Hân nhìn hắn rồi gật gật đầu, tối hôm qua do quá mệt mỏi nên cô vẫn chưa dọn dẹp cái mớ hỗn độn kia. Cô lấy điện thoại gọi cho trưởng phòng xin phép nghỉ một ngày để sửa chữa lại căn nhà.
"Anh có thể ăn được thức ăn của con người không? ". Trúc Hân để gói mì tôm vào tô rồi quay lại nhìn Đại Vĩnh.
"Được, nhưng em không cần nấu cho tôi".
Hắn ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn về phía tòa nhà đối diện.
"Âm khí nơi đó lớn thật, có kẻ nào đó đang âm thầm luyện tà thuật".
Đang suy nghĩ hắn cảm thấy vết thương nhói lên, bình thường nếu như bị thương dù nặng đến đâu thì chỉ trong chốc lát đã có thể tự hồi phục. Nhưng lần này thì khác vết thương nơi ngực trái vẫn chưa có dấu hiệu gì là hồi phục.
"Này tôi có chuyện muốn hỏi? ". Trúc Hân do dự nhìn Đại Vĩnh, hắn quay nhìn cô ánh mắt vô cùng ôn nhu.
" Em muốn hỏi về chuyện hôn lễ của chúng ta sao? "
Trúc Hân giật mình trước câu hỏi của hắn, sao hắn biết cô muốn hỏi về chuyện đó.
"Sao.. sao anh biết tôi định hỏi chuyện này? "
Đại Vĩnh thái độ không đổi. "Tôi có thể đọc được suy nghĩ con người ".
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp. "Về chuyện đó em không cần lo đến ngày đó tôi sẽ đến rước em về, dù em muốn hay không thì cũng phải gã cho tôi ".
Trúc Hân khẽ rùng mình, thái độ của hắn đã bắt đầu thay đổi.
"Nhưng... Nhưng tôi là con người anh là ác quỷ chúng ta làm sao có thể kết hôn được chứ".
" Em nhìn xem tôi và em có khác nhau đâu".
Đại Vĩnh vừa nói hết câu, không cho hắn nói tiếp cô liền nói.
"Tôi và anh làm sao giống nhau được. Anh là đàn ông tôi là phụ nữ chúng ta rõ ràng không giống nhau".
Nghe Trúc Hân nói Đại Vĩnh đơ người ý của hắn đâu phải như vậy, tại sao lúc nào cô cũng hiểu sai ý nghĩa mà hắn muốn truyền tải cho cô vậy.
"Em nghĩ linh tinh gì vậy hả?. Tôi nói tôi giống em ở chỗ hình dạng con người, chớ có nói giống nhau về giới tính đâu"
"Ai biết anh có nói rõ ràng đâu ". Trúc Hân nhìn hắn phán một câu xanh rờn.
Đại Vĩnh bất lực, Trúc Hân thấy hắn im lặng liền nói tiếp. " Này anh chưa trả lời câu hỏi tối qua của tôi đấy".
Đại Vĩnh nhíu mày, lấy tay xoa xoa thái dương. " Câu hỏi gì chứ?. Em nôn nóng gã cho tôi đến vậy à? " Hắn nói bằng giọng điệu trêu chọc.
Cô cũng không vừa mà nói lại. " Anh bị ảo hả? Có chết tôi cũng không gã cho anh đâu! "
Trúc Hân vừa nói dứt câu hắn liền dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô. Trúc Hân nhìn thấy hắn như vậy liền lấy tay che miệng lại thầm nghĩ
" Chết rồi mình chọc con quỷ kia nổi giận rồi"
Cô định quay mặt đi, nhưng mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của Đại Vĩnh chẳng thể nhìn đi chỗ khác được.
"Em vừa nói gì? Nói lại một lần nữa xem ".
Thấy hắn càng lúc càng đáng sợ Trúc Hân liền nói.
" Tôi... Tôi có nói gì đâu.. Anh làm sao vậy? Tôi chỉ đùa... Đùa thôi mà anh đừng nóng ".
Vừa nói xong cô đã nằm trên giường từ lúc nào, Đại Vĩnh khống chế cô nằm dưới còn hắn thì đè lên người cô.
Bây giờ cô mới cảm nhận được nguy hiểm, từ nãy đến giờ hắn cứ nhìn chằm chằm vào cô.
"Này mau buông tôi ra! Buông ra đi! ".
Trúc Hân vùng vẫy càng phản kháng hắn càng xiết chặt lấy cô. Cô chẳng khác gì một con chim bị mắc bẫy.
Đại Vĩnh từ nãy giờ chỉ im lặng hắn cúi xuống hôn lấy môi cô, rồi trượt xuống cổ hắn cắn một cái thật mạnh vào hõm cổ của Trúc Hân.
Máu tươi tuôn ra đều bị hắn nuốt trọn, cô đau đớn đánh vào người hắn, nhưng với sức lực yếu ớt của cô chỉ như muỗi đốt cột điện. Hắn vẫn ra sức mút lấy vết cắn như thể muốn rút khô máu của cô.
Trúc Hân đơ cả người, cô run rẩy. Hơi thở lạnh lẽo của hắn phà vào người làm cô sởn cả gai óc.
Hắn cảm thấy vết thương nơi ngực trái gì đó lạ lắm, càng lúc càng khó chịu hắn buông cô ra rồi ngồi qua một bên.
"Cảm giác này là sao? Khó chịu quá ".
Trúc Hân nằm trên giường đôi mắt cô đã ngấn nước từ khi nào. Đại Vĩnh đặt tay lên ngực vết thương hở từ từ khép lại.
Hắn quay lại nhìn Trúc Hân thấy cô gái nhỏ bị mình hù dọa đến phát khóc. Hắn giơ tay định lau nước mắt cho cô nhưng bị cô tuyệt tình gạt đi.
"Anh đừng chạm vào tôi".