Đại Vĩnh đánh nhau với lũ quỷ kia nhưng vẫn không quên bảo vệ Trúc Hân. Cô ở trong vòng tay của hắn thầm cầu trời khấn phật.
Đám quỷ kia không phải là đối thủ của Đại Vĩnh, cứ nghĩ phần thắng sẽ thuộc về mình nhưng hắn không ngờ Đại Thông lại đánh lén từ phía sau.
Cây kiếm dài trong tay gã quỷ kia xuyên qua ngực trái của Đại Vĩnh. Máu của hắn chảy ra, nếu nhìn kĩ thì máu của hắn không phải màu đỏ mà là màu đen.
Trúc Hân hoảng sợ Đại Vĩnh bị đánh lén bất ngờ hắn không kịp trở tay hắn vẫn ôm chặt cô trong tay, rồi lấy tay chạm vào vết thương.
"Đại Vĩnh à, ngày tàn của mày tới rồi. Cây kiếm này không phải là loại thường đâu. Nó được làm từ loại đá có thể giết được quỷ ha ha ha!. Đợi sau khi mày chết tao sẽ thống lĩnh toàn bộ ma giới, kể cả con người nhỏ bé mà ngươi đang cố gắng bảo vệ kia cũng sẽ là của ta."
Gã cười đắc ý nhìn thấy kẻ thù của mình đang đau đớn gã thấy vừa lòng lắm.
Đại Thông nhìn thấy Trúc Hân liền giơ tay về phía cô, sau đó cô cảm thấy cơ thể mình tự dộng di chuyển.
"A.. Buông tôi ra.. ". Cổ của Trúc Hân bị Đại Thông xiết chặt, gã ngắm nhìn gương mặt của cô thật kĩ.
" Thật xấu xí, không ngờ Đại Vĩnh có thể kết hôn cùng ngươi đấy ".
Nhìn thấy cô gặp nguy hiểm, mặc kệ vết thương trên người hắn vẫn lao tới dùng sức mạnh của mình đánh vào người của Đại Thông. Gã buông Trúc Hân ra, cô rơi xuống nhưng được hắn đỡ lấy cô.
"Khụ... Khụ xém... Xém nữa là mất mạng rồi".
Trúc Hân vừa ho vừa cố gắng hít thở, Đại Vĩnh lo lắng nhìn cô.
"Em có sao không?. " Trúc Hân vừa ho vừa lắc đầu.
" Chuyện này chưa xong đâu, ta sẽ tìm ngươi đấy con người yếu đuối kia". Đại Thông nhìn Trúc Hân rồi nói.
Sau khi đám quỷ kia cùng với Đại Thông rời đi, trúc Hân mới từ từ tiến tới chỗ của Đại Vĩnh. Nhìn thấy hắn quỳ dưới đất, không chút cử động.
"Này.. Này anh chết rồi sao? ".
Trúc Hân lay lay người của hắn, nhìn thấy thứ chất lỏng màu đen trên người hắn cứ chảy ra không ngừng.
" Này anh chết rồi à, phải làm sao đây? Anh ta chết trong nhà mình ".
Trúc Hân khong biết phải làm sao, căn nhà gọn gàng của cô đã bị rối tung cả lên.
Những mảnh vỡ của bóng đèn rồi kính cửa sô văng khắp nơi trong nhà. Trúc Hân lấy hộp bông băng cố gắng cầm máu cho Đại Vĩnh, nhưng hắn ta là quỷ những thứ thuốc của con người không có tác dụng với hắn.
"Sao không cầm được máu vậy? ".
Cô hoang mang nhìn người đàn ông to lớn đang quỳ dưới đất cả người bất động.
Cô không biết hắn đã chết hay còn sống chỉ thấy hắn cứ bất động, nhưng máu từ vết thương vẫn chảy ra không ngừng, qua một lúc.
"Khụ Khụ.. Khốn kiếp ". Đại Vĩnh vừa ho vừa đứng đậy.
Trúc Hân đang dọn dẹp xung quanh nhìn thấy hắn tỉnh lại liền giật mình té xuống đất. Tay cô bị mấy mảnh thủy tinh nhọn đâm vào tay. "A... ".
Nghe thấy tiếng của Trúc Hân, Đại Vĩnh quay lại nhìn cô. Hắn ta đã trở lại hình dáng của con người, nhưng nhìn sắc mặt của hắn hình như rất đau đớn.
"Em có sao không? ".
Mặc kệ bản thân đang bị thương hắn vẫn rất quan tắm đến cô.
Trúc Hân nhìn hắn. "Tôi.. Tôi không sao, nhưng mà vết thương của anh cứ chảy máu.. Tôi đã làm mọi cách nhưng không thể cầm máu cho anh".
Đại Vĩnh nhìn mấy miếng băng bông dưới đất, rồi nhìn mấy chai thuốc cầm máu. Thì ra cô cũng lo lắng cho hắn.
"Em lo cho tôi sao? ". Đại Vĩnh dịu dàng hỏi cô.
"Tôi.. Tôi không có lo cho anh đâu, Chỉ... Chỉ là nếu anh chết trong nhà tôi.. Tôi biết phải làm sao".
Lúc đầu hắn còn nghĩ cô lo cho hắn hóa ra cô gái nhỏ này sợ hắn sẽ chết trong nhà cô.
"Anh tỉnh lại rồi thì mau đi đi.. Đừng ở đây nữa. Anh đã làm rối tung căn nhà của tôi rồi này".
Trúc Hân bức xúc nhìn Đại Vĩnh, hắn vẫn nhìn cô từ nãy đến giờ.
"Em đối xử với người dùng cả tính mạng để cứu em như vậy sao?". Hắn nửa đùa nửa thật hỏi cô.
Trúc Hân bối rối, đúng là vì cứu cô nên mới bị thương. "Vậy bây giờ anh muốn sao? ".
Đại Vĩnh đau đớn ngồi bệt xuống sàn nhà, hắn tựa lưng vào ghế sofa thở ra một hơi nặng nhọc.
" Bây giờ tôi không thể trở lại ma giới được nữa, công lực của tôi bây giờ chỉ có thể giúp tôi không bị tan thành tro bụi thôi ".
Trúc Hân nhìn vết thương của hắn đúng là rất sâu, nhìn thấy hắn đau đớn như vậy cô cũng không biết phải làm gì để giúp.
"Em có thể cho tôi ở lại đây không? Khi nào tôi có thể trở lại ma giới tôi sẽ đi ".
Cô có chút do dự dù sao thì hắn cũng không phải là con người, cô không biết khi nào hắn sẽ lên cơn rồi giết chết cô.
"Tôi... Tôi nhưng anh có chắc chắn sẽ không làm hại tôi không? "
Đai Vĩnh nghiên đầu nhìn cô gái nhỏ nhút nhát kia.
"Tôi sẽ không làm gì em đâu, dù sao thì em cũng là vợ của tôi mà ".
Nghĩ cũng đúng nếu hắn muốn giết cô thì đã không bảo vệ cô rồi.
" Được... được rồi, khi nào anh khỏi thì phải rời khỏi đây đó. "
"Được ". Đại Vĩnh khẽ mỉm cười.
"Nhất định phải dùng cơ hội này làm cho Trúc Hân tự nguyện gã cho mình". Hắn nghĩ thầm.
Mọi người nhớ like cho tui nhe🙆