Đại Vĩnh cúi xuống gần nụ hoa nhỏ đang e thẹn kia, hắn hôn nhẹ lên đó làm Trúc Hân giật nảy mình.
“A… Đừng hôn chỗ đó”. Trúc Hân gương mặt đỏ bừng, dùng hai tay cố che giấu nơi cấm địa đang không ngừng run rẩy kia.
Đại Vĩnh gạt tay cô ra, hắn hít hà một hơi rồi mỉm cười hài lòng nói. " Đừng ngại anh sẽ làm nhẹ nhàng mà ".
Hắn nói xong liền hôn lấy hôn để, còn cho một ngón tay vào trêu chọc. Trúc Hân bị kích thích bất ngờ liền không kiềm chế được mà ngâm nga bài ca ám muội.
"Ưm… A… Chậm… Chậm thôi… "
Đại Vĩnh nghe thấy những âm thanh ám muội kia của Trúc Hân liền không kiềm chế được sự phấn khích trong lòng. Hắn di chuyển ngón tay càng lúc càng nhanh. Đầu óc của cô bây giờ trống rỗng chỉ còn lại cảm giác lâng lâng mà hắn đem tới
Cảm thấy cơ thể của Trúc Hân run nhẹ, Đại Vĩnh biết cô sắp đạt đến giới hạn. Hắn cho thêm một ngón tay nữa vào trong, hai ngón tay thon dài của hắn không ngừng khuấy đảo bên trong. Trúc Hân cắn răng chịu đựng nhưng vẫn thể nào kiềm hãm sự kích thích bên dưới.
"A… ". Trúc Hân hét lên một tiếng, cả người mềm nhũn, run rẩy nằm trên giường. Hơi thở càng lúc càng khó khăn, gương mặt đã ửng đỏ như quả cà chua chín mọng.
Nhìn thấy cô bị mình làm cho mất hết lý trí, hắn mỉm cười hài lòng. Cô bây giờ chẳng còn là Trúc Hân kiêu ngạo ngày thường nữa mà là một chú mèo nhỏ mất khả năng tự vệ.
“Tôi sẽ … giết anh đấy”.
Đại Vĩnh ôn nhu vuốt tóc của Trúc Hân, ghé vào tai cô thì thầm. " Thế nào, em có thấy thích không? ".
Trúc Hân đầu óc quay cuồng chìm đằm trong thứ khoái cảm thể xác mà Đại Vĩnh mang tới. Cô mơ màng mở mắt ra nhìn, hoảng hốt khi nhìn thấy hắn đang chuẩn bị giải phóng con quái vật của mình.
"Này… Anh đừng đi quá giới hạn ". Trúc Hân gương mặt tái xanh, người anh em bị giam giữ kia đã thoát ra ngoài.
Trúc Hân vội vàng lùi lại, nhưng chưa được bao xa đã, bị Đại Vĩnh nắm lấy hai chân kéo sát vào người hắn.
“Định chạy sao?. Tôi cho em lên thiêng đường rồi, bây giờ em định bỏ tôi tự sinh tự diệt sao?”.
Hắn vừa nói vừa cằm thằng em vỗ nhẹ vào bụng của Trúc Hân, thứ đó vừa dài vừa nóng làm Trúc Hân tái mặt.
“Tôi… Tôi chưa sẵn sàng đâu… Anh tha cho tôi đi”.
Trúc Hân nhỏ giọng cầu xin, nhưng Đại Vĩnh vờ như không nghe. Hắn chuẩn bị vào trong thì bị tiếng chuông điện thoại của Trúc Hân làm gián đoạn.
Trúc Hân mừng thầm trong bụng, cứ nghĩ đã thoát rồi. Cô vừa cầm điện thoại lên thì nhìn thấy số của Thiên Khải đang gọi tới.
Đại Vĩnh tỏ vẻ khó chịu, hắn cướp lấy chiếc điện thoại trên tay Trúc Hân để lên bàn. Hắn thúc nhẹ một cái người anh em của hắn đã chui vào trong. Nhưng vừa vào được phân nửa đã bị một lớp màng chặn lại.
Hắn không nghĩ nhiều mà thúc mạnh vào trong, lớp màng mỏng không chịu được sự cường hãng mà rách ra. Trúc Hân đau điếng khóc nấc lên.
“A… Mau lấy ra đi… Đau quá… Tôi xin anh … Xin anh đấy”.
Đại Vĩnh đang tận hưởng cảm giác ấm nóng bên trong cô. Hắn mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy dòng máu đỏ đang len lỏi chảy ra ngoài.
Trúc Hân đau đớn như thể bị xé toạc ra làm hai. Đại Vĩnh cũng không chèn ép cô nữa, thấy cô khóc nấc hắn vội an ủi cô.
"Ngoan nào đừng khóc, em thả lỏng người đi. Đừng gồng người như vậy, một chút nữa sẽ không đau nữa.
Đại Vĩnh hôn lấy đôi môi của Trúc Hân, hắn nhẹ nhàng đưa lưỡi vào trong, Cô cắn chặt răng không để hắn tiến vào trong.
"Mở miệng ra nào. " Đại Vĩnh cắn nhẹ vào môi làm Trúc Hân hé môi ra, hắn nhanh chóng đưa lưỡi vào trong. môi lưỡi dây dưa làm Trúc Hân quên mất cảm giác đau rát bên dưới, tay hắn cũng không yên phận mà xoa nắn dúi đôi của cô.
Khoái cảm liên tục ập tới, cùng với nụ hôn đắm đuối mà hắn mang tới làm Trúc Hân quay cuồng. Cảm thấy cơ thể cô đang dần thả lỏng, hắn bắt đầu chuyển động cơ thể.
Đại Vĩnh ra vào nhẹ nhàng làm Trúc Hân cũng dần thích nghi với vật to lớn của hắn.
"Ưm… A… "
Khoái cảm từ từ ập tới, làm tiếng khóc nức nở bị thay thế bởi tiếng rên rỉ thở dốc của cô gái nhỏ.
Đại Vĩnh thấy cô đã quen dần, liền tăng tốc độ. Hắn ngồi thẳng dậy, hai tay nắm lấy eo nhỏ của Trúc Hân ra sức đẩy mạnh vào trong.
Trúc Hân không theo kịp tốc độ của hắn. Cô cong người đón nhận khoái cảm dồn dập.
"A… a. nhanh quá… "
Trúc Hân thét lên một tiếng cơ thể không ngừng run rẩy, bên dưới càng xiết chặt làm Đại Vĩnh cảm thấy thoải mái vô cùng.
"Ha… Em lại ra nữa rồi à. "
Trúc Hân cố gắng hít lấy không khí, khó khăn nói với Đại Vĩnh. "Dừng… Dừng lại đi… tôi… tôi không chịu nổi nữa… "
Đại Vĩnh phả hơi thở lạnh lẽo của mình vào vành tai ửng đỏ của cô, Trúc Hân run rẩy cố chống đỡ cơ thể quỳ trên giường.
“Đêm nay còn dài lắm đấy”.