Trúc Hân vừa nghe nói tới hai từ “Động phòng”. Lí trí cô bất ngờ tỉnh táo hơn bao giờ hết
Mở mắt ra nhìn thấy hắn đang đè lên người, còn ghì chặt hai tay cô dưới giường. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt đầy ám muội. Cảm thấy có chuyện không ổn cô vội nói.
"Anh đang làm gì vậy hả?. Định lợi dụng lúc tôi say rượu rồi giở trò với tôi sao? ".
Thấy Trúc Hân nói lời khó nghe, Đại Vĩnh chỉ mỉm cười hắn buông hai tay của cô ra. Nhưng Trúc Hân lại chẳng nhúc nhích được.
“Em cứ nằm im đi, tôi hứa chỉ hôn em thôi không làm gì quá phận đâu”.
Trúc Hân trừng mắt nhìn tên quỷ vương kia đang cởi nút áo sơ mi của cô ra.
" Anh dừng lại đi, tôi… Tôi vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này đâu. "
Trúc Hân lắc đầu nguầy nguậy, Đại Vĩnh vẫn không dừng hành động của mình lại, hắn kéo áo của cô qua một bên. Nhìn thấy núi đôi chập chùng bị che phủ bởi mảnh vải kia, hắn nhíu mày.
" Dù có làm thế nào thì cũng không thể giấu đi sự quyến rũ này nhỉ".
Vùa nói xong hắn luồn tay ra sau lưng tháo bỏ thứ cản trở hắn nhìn cảnh xuân.Trúc Hân vừa ngại vừa giận.
“Anh đủ rồi đó… Dừng chuyện này lại đi”.
Thấy Trúc Hân vẫn cứ phản kháng hắn cũng mặc kệ, đôi mắt của hắn chỉ chăm chú nhìn đôi núi kia. Không kiềm chế được mà cúi xuống hôn lấy hôn để một bên, tay kia thì không ngừng xoa nắn, còn chạm nhẹ vào hạt đậu nhỏ đang nhô cao.
Trúc Hân lần đầu tiếp xúc da thịt với nam nhân, đứng trước khoái cảm dồn dập trước ngực, Hơi thở của cô càng lúc càng gấp gáp.
"Ưm… Dừng lại đi… "
"Em dừng lo lắng, chuyện này sớm hay muộn gì cũng phải làm. Nên bây giờ en cứ làm quen với nó trước đi. "
Đại Vĩnh đưa tay chạm vào da thịt non mềm của cô. Hắn xoa rồi bóp nhẹ, cảm giác lâng lâng trong người làm Trúc Hân xấu hổ đến bật khóc.
Nghe thấy tiếng khóc của cô, Đại Vĩnh dừng hành động kia lại. Hắn ngước nhìn cô.
“Sao lại khóc rồi, ngoan nào tôi chỉ muốn làm em thoải mái thôi”.
Thấy trực tiếp cứ nức nở không nói, hắn nhõm người cúi xuống hôn lên mi mắt đã đỏ hoe của cô. Đưa tay lau hết những giọt nước mắt còn đang lăn dài trên gò má.
"Ngoan nào, đừng khóc tôi không làm em đau đâu. Tôi hứa đấy, tôi sẽ nhẹ nhàng mà ".
Trúc Hân vẫn còn ngà ngà say, hơi men trong người làm cô dần mất đi lý trí, lại còn nghe mấy lời dụ dỗ của Đại Vĩnh, cô cũng không khóc nữa.
"Nhưng tôi… Tôi không muốn ".
Đại Vĩnh trong mắt đầy ôn nhu, hắn nhẹ nhàng hôn lên má rồi lên môi của cô.
" Chỉ một lần thôi, cho tôi nhé. Sau này mọi chuyện sẽ nghe em hết. "
Trúc Hân bị hắn trêu chọc nãy giờ trong người cũng đã ngứa ngáy. Cô khẽ gật đầu tỏ ý bằng lòng.
Đại Vĩnh nhìn thấy cô đã đồng ý liền vui vẻ hôn lấy môi cô. Bị hắn hôn bất ngờ cô cũng khong biết làm thế nào, dù sao cũng là lần đầu.
Đang mông lung suy nghĩ, cô cảm thấy chiếc váy của mình đang bị kéo lên cao, mảnh vải nhỏ che chắn nụ hoa cũng bị hắn một tay xè rách.
Sau khi chán chê đôi môi đỏ mọng của Trúc Hân, Đại Vĩnh ngồi dậy hắn nâng chân chô lên. Trúc Hân xấu hổ muốn chết, gương mặt lúc nãy đã ửng đỏ bây giờ càng đỏ hơn.
“A… Khoan đã. Đừng nhìn… đừng nhìn mà”.
Đại Vĩnh tách đôi chân đang khép chặt của Trúc Hân ra, chen người vào giữa để cô không thể khép chân lại được.
" Xinh xắn như thế thì để tôi ngắm xíu nào. Em đừng ngại tôi hứa chỉ một mình tôi biết thôi. "
Trúc Hân ngại đỏ mặt, cô với lấy cái gối bên cạnh vì mặt vào đó cô che giấu đi sự ngại ngùng của mình.
Đại Vĩnh thấy hành động đó của cô liền bật cười. "Đừng ngại mà, để tôi giúp em thõa mãn. "
Đại Vĩnh hôn lên dùi non của Trúc Hân, tay thì vuốt nhẹ làn da bụng trắng trẻo, sau đó từ từ di chuyển xuống dưới chạm nhẹ vào nụ hoa nhỏ đang hé nở.
"Em ướt hết rồi này, có phải vì tôi làm quá chuyên nghiệp không? ".
Trúc Hân lắc đầu nguầy nguậy, cô nói nhỏ. " Tôi… tôi không biết gì hết. Chẳng phải anh nói chỉ hôn thôi mà. "
Đại Vĩnh mỉm cười, nhe răng nanh nhọn cắn vào đùi trong của Trúc Hân giọng nói mang theo hàm ý.
“Tôi chuẩn bị hôn em đây, em cứ từ từ tận hưởng nhé đêm nay sẽ dài lắm đấy”.