Quỷ Triền

Chương 6




Edit: Mạn Già La

Tạ Triều bị đối phương cho ăn mệt vài lần, dù trong lòng bất mãn lắm, nhưng cũng không dám thể hiện ra, thuận miệng có lệ một câu, đột nhiên hỏi hắn: “Anh ra ngoài mua đồ ăn?”

Đối phương không chút để ý: “Chứ em cho rằng chúng nó từ đâu ra.”

Tạ Triều: “Ò.”

Anh còn tưởng rằng nam nhân này giống mấy con quỷ trong phim, ban ngày không thể ra ngoài cũng không thể gặp ánh sáng chứ.

Ăn uống no nê, đối phương cũng không để anh làm gì, rất tự nhiên thu dọn chén đũa đi vào bếp rửa sạch.

Cuối cùng Tạ Triều như một tên ăn không ngồi rồi, ngồi trên sô pha không muốn nhúc nhích.

Thấy Hoắc Dung Thâm đi ra, anh có chút băn khoăn, tuy hắn là lệ quỷ, nhưng mà từ đầu đến cuối, ngoại trừ thích cưỡng bách anh ra, thì cũng không thật sự làm tổn thương anh.

Anh nghiêm mặt nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Hoắc Dung Thâm cười cười: “Tôi cho rằng đêm qua chúng ta nói đủ lâu rồi chứ, còn chưa đủ à?”

Tạ Triều: “Ai muốn nói chuyện đó với anh!”

Thấy trên mặt nam nhân treo nụ cười thành công, anh câm nín vài giây, lại bị tên quỷ này dắt mũi đi lạc đề rồi.

Anh nói: “Tôi biết anh chết oan, ý của tôi là, anh còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành không?”

Hoắc Dung Thâm hỏi lại: “Sau đó thì sao? Triều Triều muốn làm gì?”

Mặt hắn mang ý cười, ánh mắt lại mang theo vài phần sâu thẳm Tạ Triều nhìn không thấu.

Tạ Triều nghe xưng hô thân mật từ hắn, trong lòng có chút khó chịu, lầu bầu một câu: “Đừng gọi tôi như vậy……”

Sau đó lại tận tình khuyên bảo hắn: “Tôi giúp sẽ anh hoàn thành tâm nguyện, sau khi tâm nguyện chấm dứt thì anh đi đi, tôi sẽ tìm một đại sư tốt nhất siêu độ cho anh, anh cũng đừng quấy rầy tôi nữa, nên biết rằng anh là quỷ, mà quỷ thì không thể ở nhân gian quá lâu.”

“Sau khi xong việc, hai chúng ta cũng coi như có duyên, mỗi năm tôi sẽ đốt vàng mã cho anh, nếu anh thích nam nhân, tôi cũng sẽ đốt cho anh mấy người giấy anh thích, anh thấy thế nào?”

“Chẳng có gì thú vị.”

Hoắc Dung Thâm cười vui vẻ, khác hoàn toàn với thái độ tối hôm qua, sau đó nhéo má Tạ Triều, yêu thích không buông tay.

Hắn hôn lên môi anh, ánh mắt đầy tính xâm lược, nhưng giọng điệu lại lười biếng vô hại như một con sói đang say ngủ.

“Triều Triều…… ha, em thật —— quá ngây thơ rồi.”

Tạ Triều biết được tin tức về ngọc bội từ miệng mẹ Tạ, thì ra ngày tết Trung Nguyên về nhà đó, mẹ Tạ tìm được ngọc bội này trong đống đồ dơ của anh, bà thấy ngọc bội này là đồ quý, nên giữ giúp anh, vốn định lát sau trả lại cho anh, ngờ đâu bận rộn quá nên quên mất luôn.

Ngọc bội được mẹ Tạ mang về, Tạ Triều dứt khoát nhờ bà gửi chuyển phát nhanh đến.

Cả nhà bọn họ đều ở thành phố B, ba Tạ là giáo viên Ngữ Văn cấp hai, mẹ Tạ trước đây là giáo viên dạy múa, sau khi nghỉ hưu thì mở một cửa hàng tiện lợi bên dưới xã khu, mỗi ngày nhảy khiêu vũ rồi thu tiền, cuộc sống rất an nhàn thoải mái. Mà vì công ty anh làm xa nhà, liền thuê một phòng bên ngoài, đi làm cũng tiện hơn.

Dịch vụ chuyển phát nhanh rất tiện, buổi sáng vừa gửi hàng đi là buổi chiều đã nhận được hàng rồi.

Ngọc bội được mẹ Tạ đặt trong một hộp trang sức, Tạ Triều mở ra, quả nhiên là ngọc bội anh đã chôn đó.

Anh đưa ngọc bội cho Hoắc Dung Thâm: “Đồ vật của anh, trả cho anh đó.”

Hoắc Dung Thâm cười cười: “Nó là của em, ngoan ngoãn giữ đi.”

Tạ Triều mới không lấy đâu, dứt khoát ném lên người hắn.

Vật về nguyên chủ, đồ chôn cùng người chết anh không cần đâu, sợ lắm.

Nhưng sau đó, anh đã bị dạy một trận cho ra trò vì không nghe lời.

Quần áo bị vứt bừa bãi trên đất, Tạ Triều như con tôm đã được lột vỏ cuộn tròn trong góc sô pha, môi dưới sưng còn có dấu răng cắn, hô hấp nặng nề, sắc mặt ửng hồng.

Một bàn tay lạnh ngắt bỗng dưng duỗi đến bắt anh qua, thân thể trắng bóng rơi vào trong làn hương lạnh lẽo, mùi hương nồng đậm lập tức bao trùm anh, đầu óc có chút mê ly.

Đồ vật trong người Tạ Triều vì chuyển động mạnh mà tiến vào trong một chút, anh rên rỉ khóc nấc: “Đừng mà… Lấy ra đi……”

Hoắc Dung Thâm bế anh ngồi trên đùi mình, một bàn tay ôm eo anh, một bàn tay khác mò đến giữa kẽ mông anh, kết quả sờ được là ướt nhẹp cả tay, kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội trong không khí.

“Bên trong nhiều nước như thế, lấy ra rồi sao thỏa mãn em được?”

Tạ Triều xấu hổ và giận dữ cực kỳ, nhiệt độ lạnh lẽo trên người đối phương khiến anh tỉnh táo lại một chút.

“Lấy ra đi! Lấy ra đi mà ——”

Hung hăng cắn mạnh vai nam nhân, sau đó giãy giụa như con rắn, không ngờ làm như thế lại khiến thứ trong người đi vào càng sâu, cho đến khi nó cọ xát vào chỗ mẫn cảm nhô lên nào đó, cơ thể như có dòng điện chạy qua, không khỏi run rẩy.

Tạ Triều hít thở không thông vài giây, cả người như muốn nổ tung, trong đầu đầy ánh sáng trắng chói mắt, anh bắn luôn trên người nam nhân.

Toàn thân anh run rẩy, không thể tin được mình bị một miếng ngọc bội chơi tới bắn, rõ ràng nam nhân vẫn chưa làm gì mà!

Tức giận và xấu hổ bao trùm anh, ủy khuất bật khóc.

Hoắc Dung Thâm thương tiếc hôn lên những giọt nước mắt trên mặt anh, giọng điệu vẫn cứng rắn: “Còn muốn không?”

Tạ Triều thút thít, giọng nói nghẹn ngào: “Lấy ra đi……”

Nam nhân vẫn hỏi: “Còn muốn không?”

Tạ Triều hít hít mũi, khàn giọng nói: “Muốn, tôi còn muốn được chưa!”

Bấy giờ đối phương mới vừa lòng, đáy mắt hiện lên một chút trêu chọc.

Hắn vói ngón tay vào, vuốt ve vị trí của ngọc bội trong người Tạ Triều.

Tạ Triều bất giác rên rỉ, hậu huyệt co rút, tràng đạo trơn ướt chặt kẹp ngón tay.

“Anh nhanh lên!”

Anh thúc giục, người này đang cố tình cọ tới cọ lui chắc luôn.

Hoắc Dung Thâm lấy ngọc bội ra, kéo theo chất lỏng trong suốt trong người anh ra. Ngọc bội bị hắn ném qua một bên, chất lỏng trên đó rất nhanh đã thấm ướt sô pha.

Chưa đợi Tạ Triều kịp thở phào, ngay sau đó một vật thể càng thêm thô to đã chen vào, một phát lút cán.

“Ưm ——”

Bên dưới Tạ Triều căng đau, anh trừng mắt nhìn nam nhân: “Anh làm gì?!”

Hoắc Dung Thâm đưa đẩy, cười nói: “Chịch em đó, không phải em nói còn muốn à.”

Tên mặt người dạ thú này, rõ ràng biết anh nói không phải ý đó!

Nam nhân lại không cho anh cơ hội nổi cáu, ngăn miệng anh lại, đầu lưỡi khuấy động đồng thời động tác dưới người cũng ra vào như vũ bão, đâm Tạ Triều nhũn như cọng bún.

Anh khóa ngồi trên người nam nhân, tư thế này khiến đối phương vào càng sâu hơn, hầu như lần nào cũng đều chuẩn xác đâm vào điểm đó. Bụng nhỏ cũng hơi phồng lên theo động tác của hắn, cơ thể như muốn rã rời, hình dáng dương v*t như bị đâm hiện ra, nom cực kỳ đáng sợ.

Tuyến tiền liệt truyền đến từng đợt khoái cảm, Tạ Triều ôm cổ nam nhân, vô lực thở dốc, cả người như mềm thành một vũng nước, nước bọt chảy xuống từ khoé miệng.

“Hừ…… hức, chậm một chút….. sâu quá……”

Nghe vậy, nam nhân chẳng những không có giảm tốc, ngược lại còn ra vào càng nhanh. dương v*t rút ra, rồi rất nhanh lại cắm vào lút cán, chịch Tạ Triều thở không ra hơi, phát không ra tiếng, chỉ có thể khóc lóc chịu đựng.

Hậu huyệt bị chịch càng thêm mềm mại, giống như quả đào mọng nước, một lần nắc liền chảy đầy nước, tỏa ra mùi hương trái cây nồng nàn, khiến người ta thèm thuồng chảy nước miếng.

Bên hông đầy dấu tay do nam nhân bóp thành, xanh đỏ xen kẽ, đầu v* cũng bị gặm cắn đến đỏ bừng, vùng da gần đó cũng đầy rẫy dấu hôn.

đầu v* tựa như một quả anh đào chín sắp rụng, phát ra mùi thơm nức khiến người ta muốn hái xuống.

Tiếng khóc nức nở bị đâm cho mơ hồ, mặt Tạ Triều đỏ bừng như muốn nhỏ máu.

Ngón chân trắng nõn vì khoái cảm mãnh liệt mà căng thẳng cuộn tròn, sống lưng nam nhân cũng bị anh trong lúc ý loạn tình mê cào ra vài đường.

Mông bị chịch đỏ, tiếng da thịt va chạm không dứt, tiếng rên rỉ ngọt ngào vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong căn hộ.

Một lần làm tình kéo dài từ ban ngày đến đêm, không biết đã đổi bao nhiêu tư thế, cũng không nhớ rõ nam nhân đã bắn bao nhiêu lần, tóm lại Tạ Triều khóc đến mất tiếng, lúc sắp ngất thì bị nam nhân làm cho tỉnh, rõ là muốn nghe anh hỏng mất xin tha.

Chờ đến khi nam nhân đã thoả mãn, cuối cùng Tạ Triều không chống đỡ nổi nữa, nghiêng đầu, ngất đi trong lồng ngực không có nhịp tim của nam nhân.

*

Tạ Triều biết thân phận của Hoắc Dung Thâm không đơn giản, nhưng quả thật không ngờ hắn lại là con trai của nhà giàu số một thành phố B, Hoắc Lâm.

Thông tin mà Bách Khoa Baidu đưa ra chỉ nhỏ tí tẹo, Hoắc Dung Thâm là con trai của vợ trước đã chết của Hoắc Lâm sinh ra, bởi vì sinh non mà cả người gầy yếu, gần như không bỏ thuốc được, nhưng hắn trời sinh thông minh, tốt nghiệp trường đại học hàng đầu quốc tế, đáng tiếc sau nửa năm hắn tốt nghiệp về nước, liền đột nhiên bị bệnh nặng rồi qua đời, hưởng thọ 23 tuổi.

Tin Hoắc Dung Thâm qua đời cũng không thông báo rộng rãi trên mạng, tìm tên của hắn, cũng chỉ có bức ảnh được lưu truyền rộng rãi —— chàng trai tái nhợt ốm yếu ngồi trên xe lăn, da dẻ trắng hơn cả tuyết, mặc dù chỉ lộ nửa mặt thôi, nhưng dung mạo điển trai ấy cũng đủ khiến người nhìn kinh ngạc.

Ảnh chụp hẳn là bị chụp lén, chất lượng ảnh cũng hơi mờ, hắn che miệng ho nhẹ, cơ thể gầy yếu dù cách màn hình cũng có thể nhìn ra được, quả là một quý công tử ưu nhã ốm yếu, khác hoàn toàn với tên lệ quỷ phúc hắc vừa cường thế bây giờ này, dường như ngoài trừ dung mạo giống nhau, khí chất lại như hai người khác biệt.

Mà từ ngày hắn mất đến bây giờ cũng đã trôi qua bảy năm.

Trên mạng nói hắn qua đời vì bệnh, nếu đúng như vậy, vậy Hoắc Dung Thâm dù có thành quỷ thì cũng không thể thành lệ quỷ được, lệ quỷ chỉ có chết oan, oán khí sâu nặng mới ở lại nhân gian, gây nguy hiểm cho con người.

Hơn nữa thân là con trưởng Hoắc gia, dù cho chết rồi thì làm sao có chuyện lại được chôn cất trong núi quê anh chứ? Cùng chỗ hắn ở dù phóng tên lửa cũng chẳng tới nữa là, bủn xỉn đến độ bia mộ cũng chẳng có, dùng ngón chân nghĩ cũng biết có vấn đề.

Gia tộc xã hội thượng lưu quả thật đầy drama mà, xem ra cái chết của nam nhân cũng không hề đơn giản như vậy.

Lúc Tạ Triều điều tra tư liệu, Hoắc Dung Thâm ngồi một bên, an tĩnh nhìn anh, đáy mắt như giếng cổ không gợn sóng.

Tạ Triều hỏi: “Anh chết bệnh thật à?”

Nam nhân gật đầu, kết quả khiến anh có chút ngạc nhiên.

Tạ Triều cảm thấy kỳ quái: “Vậy sao anh lại trở thành lệ quỷ?”

Hoắc Dung Thâm nhìn anh, ánh mắt âm u: “Triều Triều, là em đánh thức tôi.”

Tạ Triều hiểu rõ: “Ý của anh là, khi anh tỉnh đã thành thế rồi?”

Nam nhân khẽ ừ một tiếng.

Tạ Triều bĩu môi: “Anh biết cái chết của mình cũng không đơn giản như vậy đúng không? Tỉnh dậy không chịu về nhà điều tra rõ chân tướng đi còn ở đây cưỡng bách tôi, tâm cũng lớn quá ha!”

Hoắc Dung Thâm cười có chút bất đắc dĩ: “Triều Triều, em còn chưa hiểu sao?”

Tạ Triều: “Gì cơ?”

Hoắc Dung Thâm: “Tôi căn bản, không thể rời khỏi em được.”

Tạ Triều: “……”

Khóe môi nam nhân ngậm cười, ánh mắt thâm tình, trong lúc nhất thời như trùng điệp với thân ảnh vị quý công tử trong bức ảnh.

Tìm Tạ Triều đập thình thịch, mặt không khỏi nóng lên.

Anh dời mắt tránh ánh mắt người nọ: “Vậy nếu tôi giúp anh điều tra rõ chân tướng, sau đó anh sẽ rời đi à?”

Hoắc Dung Thâm nhướn mày: “Chắc thế.”

Có hắn bảo đảm, lúc này Tạ Triều lúc mới yên tâm.

……

Hoắc gia là tầng lớp thượng lưu đích thực, là huyết mạch nền kinh tế địa ốc Hoa Quốc, hơn nữa gần mười năm qua cũng chiếm một vị trí nhỏ trong lĩnh vực điện ảnh, gia tộc tuy không phải là quý tộc từ xa xưa, nhưng vòng giao tiếp bình thường cũng là không phú thì quý, người thường căn bản khó tiếp cận được, càng miễn bàn mục đích của Tạ Triều là muốn vào Hoắc gia điều tra nguyên nhân Hoắc Dung Thâm chết.

Nhưng sau đó anh cũng không quá lo lắng vấn đề này, nguyên nhân rất đơn giản, mười năm sau khi mẹ Hoắc Dung Thâm mất, Hoắc Lâm lại cưới vợ hai, ba năm sau sinh được một thằng con trai, đặt tên là Hoắc Tử Đình, hiện giờ mười sáu tuổi tuổi, học sinh cấp ba.

Hoắc Lâm già rồi còn có con, dù ai trong hay ngoài vòng đều biết ông ta rất yêu thương đứa con trai này. Cha mẹ cưng chiều, trong nhà có quyền có thế, muốn cái gì là có cái đó, đủ loại nguyên nhân cũng trực tiếp dẫn tới tính cách Hoắc Tử Đình kiêu ngạo ương ngạnh, một tên con cháu hoàn khố đích thực.

Chú Lưu lớn hơn Tạ Triều mười tuổi, đã làm ở trường mười mấy năm, biết co biết duỗi, rất khôn khéo. Hắn rất coi trọng quan hệ giữa người với người, bình thường miệng lưỡi trơn tru như con hồ ly, rất biết cách làm người, đến bây giờ đã tích lũy được không ít nhân mạch trong tay.

Tạ Triều biết được một ít tin tức từ hắn, Hoắc Tử Đình vì gây chuyện đánh nhau trong trường học, đánh người ta đến nhập viện, bị trường học cưỡng chế tạm nghỉ học hai tháng.

Vốn dĩ chuyện này sẽ giải quyết rất dễ, nhưng Hoắc Tử Đình khinh người quá đáng, ngày thường kiêu ngạo nên đắc tội không ít người, rất nhanh chuyện ỷ thế ức hiếp bạn học đã bị ai đó báo cho phóng viên, bế thẳng lên tin tức, sau đó đương nhiên là Hoắc Lâm biết được.