Edit: Mạn Già La
Nghĩa Tịnh: “Đây gọi là nhân quả, ngọc bội bị thí chủ mang đi là nhân, lệ quỷ dây dưa với thí chủ là quả.”
Tạ Triều chú ý đến một từ, trừng lớn mắt: “Từ từ, ngài nói lệ quỷ!?”
Lật đổ chủ nghĩa duy vật của anh thì thôi đi, vậy mà còn là lệ quỷ nữa chứ!
“Trên người thí chủ dày đặc lệ khí, thường là do chết oan nên tích tụ oán khí, phần lớn thuộc về lệ quỷ.”
Tạ Triều hít sâu: “Đại sư, tôi muốn biết biện pháp giải quyết!”
Nghĩa Tịnh cho anh hai chữ: “Siêu độ.”
“Làm sao siêu độ?”
Nghĩa Tịnh từ trong túi móc ra một cái lọ nhỏ đưa đến trước mặt anh: “Lệ quỷ tái thế, đơn giản là tâm nguyện chưa thành, bên trong là hỗn hợp nước mắt trâu và thuốc nhỏ mắt, về nhà thí chủ nhỏ nó vào mắt, sẽ thấy lệ quỷ, dò hỏi nguyên do.”
Tạ Triều hiểu rõ: “Cho nên nếu muốn để hắn rời đi, tôi phải giúp hắn hoàn thành tâm nguyện?”
Nghĩa Tịnh bưng ly trà lên uống một ngụm, gật đầu mỉm cười.
Tạ Triều nói: “Vậy có đồ vật phòng thân gì không?”
Nghĩa Tịnh khuyên anh: “Tiểu đạo vẫn không phát hiện nguy hiểm từ trên người thí chủ, tôi nghĩ vị kia không có ác ý gì với thí chủ, thí chủ cũng không cần như thế, để tránh chọc giận đối phương, sẽ không tốt đâu.”
Tạ Triều cất thuốc nhỏ mắt, thấy không cam lòng lắm: “…… Vậy được rồi.”
Anh đứng dậy cảm ơn Nghĩa Tịnh, lúc định rời đi, Nghĩa Tịnh đột nhiên gọi anh lại.
“Tạ thí chủ chậm đã.”
Tạ Triều khó hiểu, sau đó lại thấy Nghĩa Tịnh lấy một tấm mã QR ra khỏi túi rồi đẩy đến trước mặt anh, giống như một con cừu, trên mặt treo một nụ cười hiền lành vô hại: “Nước thuốc 500, đa tạ thí chủ.”
“……”
Tạ Triều mặt không cảm xúc lấy điện thoại ra chuyển một ngàn.
Sau khi Tạ Triều đi dạo một vòng Phổ Đà Tự, vẫn luôn nghe nói cơm chay nơi này rất ngon, liền dứt khoát giải quyết bữa trưa ở đây luôn.
Hương vị quả thật rất ngon, hừm…… nhưng có chút đắt.
.......
Khi rời đi cũng đã là buổi chiều rồi, Tạ Triều cũng không có vội quay về, bây giờ anh có chút bóng ma tâm lý với chung cư mình ở, tóm lại cứ đi dạo bên ngoài đã, buổi tối còn đến một quán bar khá yên tĩnh, mãi đến 11 giờ đêm, lúc này mới không tình nguyện về nhà.
Nhiệt độ trong chung cư gần đây vẫn luôn râm mát, ban đầu Tạ Triều còn tưởng rằng mình quá nhạy cảm, bây giờ nghĩ lại, chỉ e là lệ quỷ kia vẫn luôn ở trong nhà anh.
Tạ Triều theo chủ nghĩa duy vật, vẫn luôn không tin thế giới này có quỷ thần, cho đến khi đủ thứ chuyện quỷ dị xảy ra trên người anh, lúc này mới phá vỡ niềm tin của anh, anh không tin không được.
Trước khi vào cửa, anh tiếp thêm can đảm cho mình, bật đèn, ngoại trừ nhiệt độ không khí có chút thấp ra, cũng không phát hiện có gì không ổn, trước sau như một.
Sau khi tắm rửa xong, Tạ Triều cầm cái lọ nhỏ mà hôm nay Nghĩa Tịnh cho anh, đứng trước bệ rửa mặt, đắn đo không biết có nên dùng không.
Hôm nay anh làm chuẩn bị tâm lý một ngày, nhưng khi đến thời khắc chân chính, lại không khỏi muốn lùi bước.
Chuyện đàm phán với lệ quỷ này dù sao cũng phải làm!
Tạ Triều muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, tránh được mùng một không tránh được mười lăm, cắn răng, sau đó nhỏ vài giọt nước thuốc vào mắt.
Chờ cảm giác chua xót trong mắt dần vơi đi, anh mới thử mở mắt ra.
Trước mặt anh chính là gương, do mới vừa tắm xong, lớp sương mờ trên mặt kính còn chưa phai, mơ hồ có thể thấy được một bóng người cao lớn đứng lặng sau lưng anh, ôm lấy eo anh, đầu thì chôn trong hõm vai anh liếm láp.
Thảo nào anh cứ cảm thấy chỗ đấy lành lạnh!
Cơ thế Tạ Triều thoắt cái cứng ngắc như đá, rất nhanh đã bị nam nhân phát hiện.
Hắn ngẩng đầu, một đôi mắt tà khí nhuốm màu dục vọng nhìn vào gương, thẳng tắp đối mắt với Tạ Triều.
“Anh làm gì đấy hả?”
Tạ Triều phát hiện khi mình thấy lệ quỷ này, đầu tiên không phải là sợ hãi, mà ngược lại lại đi chất vấn hắn đang làm hành động càn rỡ gì với mình, anh cũng có chút bội phục tố chất tâm lý của mình luôn ấy.
Nam nhân vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ hồng của mình, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, khí thế toàn thân áp bách, rất giống một con diễm quỷ hút dương khí.
“Muốn em.”
Hắn không hề che giấu dục vọng của mình, ánh mắt tụ đầy tối tăm.
“……” Mặt Tạ Triều đen thui: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Kết quả cuối cùng là anh bị đối phương đè lên giường “nói chuyện”, nam nhân đè anh làm một lần, thời gian làm cũng rất lâu, động tác tàn nhẫn còn hung bạo, trong lúc đó cũng thay đổi vài tư thế, cho đến khi Tạ Triều chịu không nổi nữa, rên rỉ khóc lóc xin tha.
“Hức…… Hoắc Dung Thâm, tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi mà……”
Khóe mắt anh còn đọng nước mắt, hồng hồng ủy khuất, trông đáng thương hề hề.
Tạ Triều biết hắn tức giận, cũng biết vì sao hắn tức giận, anh kinh sợ vì nam nhân biết rõ hành động của anh như lòng bàn tay, cũng sợ hắn trừng phạt mình.
Hoắc Dung Thâm bắn vào trong thân thể anh xong, đồ vật thô to lạnh băng vẫn ở trong anh không chịu rút ra, nhéo cằm anh, cười như không cười: “Hửm? Lần này không quên nữa à?”
Tạ Triều uể oải rúc trong lồng ngực hắn, toàn thân đều là dấu vết bị hắn mút ra, ngực, sống lưng, đùi, mông đều là dấu răng rất sâu, hiện rõ ràng trên làn da trắng như sứ, khiến người ta kinh sợ không thôi.
Từ ánh mắt đầu tiên anh nhìn thấy hắn, những ký ức đã quên một cách khó hiểu trước đó lập tức ùa vào trong đầu anh như nước lũ.
Anh nhớ lại nam nhân này cưỡng bách anh lúc ở trong xe như thế nào, một lần rồi một lần, chịch anh đến mức chẳng còn sức mở mắt ra sao, và cũng nhớ lại những đêm vui thích của mình trong hai tháng qua, dụ dỗ anh nhiều lần nằm dưới hầu hạ hắn, ép anh gọi ra xưng hô xấu hổ đó.
“Vậy ngọc bội kia là của anh sao?” Tạ Triều không quên mục đích của mình, hỏi chính sự.
“Ừm.” Nam nhân bâng quơ trả lời.
“Anh để nó ở đâu?”
Hoắc Dung Thâm cười: “Ngày đầu tiên, nó đã được em mang về nhà rồi.”
Tạ Triều: “Rõ ràng tôi đã chôn nó lại rồi mà!”
Hoắc Dung Thâm nhìn anh, chỉ cười không nói.
Tạ Triều tức khắc lép xẹp như quả bóng cao su bị xì hơi.
Lúc này anh lại đột nhiên nhớ lại, ngẩng mặt hỏi: “Quần lót trong tủ tôi tự nhiên biến mất, là anh lấy đúng không?”
Nam nhân vùi đầu vào hõm vai anh liếm hôn, hàm hồ ừ một tiếng: “Chặt, nhỏ.”
Tạ Triều nghe thế, lập tức sôi máu: “Anh biến thái trộm quần lót tôi thì thôi, còn dám chê tôi nhỏ!?”
Bất kỳ một thằng đàn ông nào nghe thấy từ này, dám chắc đều sẽ cảm thấy tôn nghiêm bị xúc phạm.
Thà rằng bị người ta nói không được, cũng tuyệt đối không thể bị người ta nói nhỏ!
Vừa dứt lời, Tạ Triều bỗng nhiên cảm thấy hậu huyệt căng đầy, dương v*t mới vừa bắn xong của nam nhân lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, thử đưa đẩy trong cơ thể anh.
Trong lòng Tạ Triều thầm mắng một câu dâm quỷ, vội vàng vén chăn lên muốn chạy.
Hoắc Dung Thâm dù sao cũng không phải người, người Tạ Triều vừa cách khỏi hắn, còn chưa kịp xuống giường, thì cổ chân đã bị một đoàn sương đen rất nhỏ đột nhiên xuất hiện quấn lấy, kéo một cái, sau đó đột nhiên ngã thẳng trên giường.
Hoắc Dung Thâm không nói hai lời, trực tiếp đè lên người anh đẩy dương v*t vào.
Bên trong Tạ Triều có tinh dịch hắn vừa bắn vào, trơn ướt thông thuận, có thể sánh ngang với gel bôi trơn tốt nhất, lúc dương v*t nam nhân đi vào, thông thuận vô cùng, lập tức đã thọc tới chỗ sâu nhất.
Tạ Triều a một tiếng, cảm giác đau đớn vừa tê dại tức khắc chạy dọc tòan thân.
Anh bối rối, sốt ruột mở miệng: “Đừng thế nữa! Tôi siêu độ cho anh, hoàn thành tâm nguyện cho anh, đốt vàng mã cho anh, anh tha cho tôi đi —— ah!”
Nam nhân tức đến bật cười, dưới thân thật mạnh bạo đưa đẩy, làm Tạ Triều tức cũng tức không nổi, sau đó hỏng mất khóc lớn.
“—— không.”
.......
Kết quả túng dục một đêm chính là ngày hôm sau hoàn toàn không thể xuống giường, lúc tỉnh dậy đã 11 giờ trưa, Tạ Triều nhớ hôm nay còn phải đi làm, trên màn hình điện thoại hiển thị vài cuộc gọi nhỡ, anh lập tức gọi cho tổ trưởng công ty xin nghỉ một ngày, nói dối mình bị cảm không đến được.
Ngày hôm qua bị ép kêu cả đêm, giọng nói đã sớm khàn vô cùng, nghe qua thì có vẻ như thật sự bị bệnh nặng, tổ trưởng tin là thật, cũng biết trong khoảng thời gian trước anh tăng ca khá nhiều, còn rất thông tình đạt lý cho anh nghỉ thêm một ngày, bảo anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, sau đó cúp máy.
Cả người Tạ Triều đều đau, tùy tiện quẳng điện thoại qua một bên, sau đó nhíu mày, bắt đầu ăn vạ trên giường.
Cửa phòng bị mở ra, Hoắc Dung Thâm mặc nguyên một cây đen bước vào, nhiệt độ trong phòng cũng theo đó giảm vài phần, Tạ Triều gần như cảm nhận được ngay.
Cơ thể vặn vẹo như con cá chạch trong chăn nhất thời cứng đờ, sau đó nằm bất động như con cá chết.
Nam nhân nhìn cảnh này thì cảm thấy buồn cười, gương mặt lạnh lùng tái nhợt hiện lên một chút dịu dàng.
Hắn đi qua, ngồi xuống mép giường: “Dậy ăn cơm trưa nào.”
Trong lòng Tạ Triều vẫn còn tức giận vì chuyện đêm qua, lật người nép trong chăn, không muốn phản ứng tên sắc quỷ này.
Ngay sau đó, chăn trên người anh bị một bàn tay không lưu tình xốc lên.
Cơ thể loang lổ vết xanh tím lập tức lộ ra trong không khí, nơi nơi đều là dấu hôn cắn, ngay cả trên mặt cũng không tha, từ đầu đến đuôi không có chỗ da thịt nào nguyên vẹn, cả người như một đóa hoa tươi bị chà đạp không thương tiếc, trong yếu ớt lại mang theo kiều diễm mê người.
Hoắc Dung Thâm gần như nổi lên phản ứng ngay tắp lự, ánh mắt tức khắc u ám, tụ lại một tầng sương đen đỏ sậm.
Thật kỳ lạ, lúc còn sống hắn cũng không phải một người có nhiều ham muốn mạnh như thế, có lẽ nó có liên quan đến thể chất ốm yếu của hắn, số lần cứng lên gần như có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng hắn chưa từng làm tình với ai, chỉ toàn tự mình giải quyết sơ, cho đến khi gặp Tạ Triều, dục vọng phong ấn sâu trong nội tâm bỗng nhiên như một con dã thú đói khát lâu ngày, nó phá tan lòng giam, hoàn toàn bùng phát.
Chăn bị kéo ra, lập tức Tạ Triều như một con mèo bị giẫm phải đuôi, lông toàn thân dựng đứng, ngồi dậy trừng mắt nhìn hắn: “Anh làm gì đấy?!”
Hoắc Dung Thâm sờ sờ mặt anh một hồi, xúc cảm tinh tế chậm rãi lan ra trên đầu ngón tay, khiến hô hấp hắn không khỏi nặng nề.
“Dậy ăn cơm.”
Tạ Triều quay đầu đi: “Không dậy nổi! Không ăn! Không đói bụng!”
Mới nói xong, bụng liền rất không có tiền đồ réo một tiếng.
Nam nhân cười nhẹ: “Làm nũng?”
Tạ Triều đỏ bừng mặt: “Mới không có!”
Hoắc Dung Thâm: “Vậy ăn cơm.”
Tạ Triều quật cường như cũ: “Không ăn!”
Nghe vậy, nam nhân nheo mắt, kèm theo một chút nguy hiểm, ấn vai anh đè Tạ Triều trở lại giường, một bàn tay trực tiếp mò xuống dưới người anh.
“Xem ra vẫn còn sức lắm, đêm qua không đủ, chúng ta tiếp tục.”
Tạ Triều có thể cảm thấy côn th*t cứng rắn của hắn đang đè lên đùi mình, chọc anh phát đau.
Phản ứng cơ thể đủ để chứng minh nam nhân không hề nói dối.
Hậu huyệt Tạ Triều căng thẳng, gần như có thể tưởng tượng được dương v*t của đối phương tiến vào trong người anh rồi sau đó điên cuồng thọc vào rút ra như thế nào, không thoả mãn sẽ không dừng, cúc hoa đột nhiên đau đau.
Nam nhân này sao suốt ngày cứ muốn làm loại chuyện này thế, cũng không sợ tinh tẫn nhân vong(*) à!
* Lao lực quá mà chết
Mà sau đó, Tạ Triều đột nhiên nhớ ra nam nhân này thật ra đã ngỏm từ lâu rồi.
Tạ Triều thật sự sợ hắn, lập tức nhận thua, giọng nói yếu bớt: “… Tôi ăn…”
*
Trên bàn cơm bày ba món mặn một món canh, cơ bản hai thịt một chay, màu sắc tươi đẹp, mùi thơm nức mũi, hương thơm khiến người ta chảy nước miếng ròng ròng.
Tạ Triều có chút kinh ngạc: “Đây đều là anh làm?”
“Ừm”
Hoắc Dung Thâm ngồi ở đối diện anh, trên bàn chỉ có một đôi chén đũa, xem ra hắn không định ăn.
Cơm được nam nhân dọn ra xong, Tạ Triều gắp một miếng thịt bò xào, hương vị tươi mới ngon miệng, rất ngon miệng, ăn cực ngon.
“Sao anh lại biết nấu cơm thế?”
Hoắc Dung Thâm khí thế uy nghiêm, tướng mạo tuấn mỹ, lúc an tĩnh tựa như một quý công tử ưu nhã, kiểu khí chất cao quý này không thể giả được, vừa nhìn là biết không phải người thường.
Khóe môi nam nhân hiện một nụ cười chế nhạo: “Em không biết nấu ăn, đương nhiên chỉ có tôi làm rồi.”
“Sao anh biết tôi không biết chứ?”
“Trong tủ lạnh đều là mì gói, không có bóng dáng của thực phẩm nào, sau này không được ăn những thứ không có dinh dưỡng đó nữa.”
Trong lòng Tạ Triều khó chịu, quả thật anh không biết nấu ăn, một ngày ba bữa đều ăn bên ngoài, cơm trưa và bữa tối đều ăn ở căn tin công ty, đống mì gói này đều là lương thực dự trữ anh mua chóng đói đêm khuya.
Anh nghĩ thầm: Sắc quỷ này quản nhiều thật ấy, hắn nghĩ hắn ai chứ? Chỉ mới lên giường vài lần thôi mà, sao phải quản anh ăn gì uống gì cơ chứ!