Quỷ Triền

Chương 11




Edit: Mạn Già La

Loại cảm giác này khiến anh vô thức tìm kiếm một nơi an toàn để trốn, khi chạm đến cơ thể lạnh lẽo của nam nhân, tay chân theo bản năng ôm lấy, sau đó rúc vào trong lòng ngực hắn.

Hoắc Dung Thâm ôm anh, để anh dựa ngồi ở trên người mình, tình yêu trong mắt như muốn hóa thành thực thể. Hắn thích chết dáng vẻ hoàn toàn tín nhiệm hắn của người trong lòng, tựa như hắn là cả thế giới của anh.

Hắn cúi đầu nhìn anh, trên người Tạ Triều không còn gì che chắn, làn da trắng nõn như ngọc như thể trong suốt dưới ánh đèn, lại vì tình dục mà nổi lên màu hồng nhạt, tươi đẹp mê người giống như hoa đào. Như thể xác thịt được ông trời tỉ mỉ đắp nặn, cơ bắp cả người cân xứng rõ ràng, xúc cảm khi sờ lên bụng nhỏ mềm mềm, khiến hắn yêu thích không buông tay.

Hai tay Hoắc Dung Thâm chống ở hai bên sườn Tạ Triều, một bàn tay xoa bóp núm vú nhô lên trên ngực anh, còn ngậm vào miệng gặm cắn. Một tay khác của hắn dần dần từ đùi Tạ Triều dời lên trên, cảm giác tinh tế mềm mịn khiến hắn không khỏi thở ra, vuốt ve lùm cỏ um tùm, rồi nắm lấy dương v*t đang hơi ngẩng cao đầu của anh.

Màu sắc của vật nhỏ là màu hồng nhạt cực kỳ xinh đẹp, bởi vậy có thể thấy chỗ này vẫn chưa bao giờ bị ai chiếm cả.

Ánh mắt Hoắc Dung Thâm sâu thẳm như một con sói đói, trong ban đêm phát ra ánh sáng xanh lục dọa người.

“Triều Triều muốn thử xem không?”

Thử gì cơ?

Tạ Triều nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu.

Nam nhân nhìn dáng vẻ ngây thơ này của anh, cúi đầu liếm liếm môi anh, để lại một vệt nước trong sáng.

“Giống như vậy……”

Hắn cúi người, chậm rãi cuối người trượt xuống.

Đầu lưỡi nam nhân ướt lạnh trơn trượt, mút liếm dọc theo cằm anh, hầu kết, xương quai xanh, đầu v*, da thịt non mịn, cuối cùng dừng lại ở bụng dưới anh.

Cơ thể Tạ Triều run rẩy, đại khái đã biết đối phương muốn làm gì.

“Đừng mà……”

Anh duỗi tay sốt ruột muốn ngăn cản, nhưng tay chân lại vô lực như muốn mềm thành vũng nước, muốn ngăn nhưng không được, rất có dáng vẻ muốn cự còn nghênh.

Chút ý cười hiện lên trong đôi mắt đen như mực của Hoắc Dung Thâm, giống như từng ngôi sao trên bầu trời đêm lần lượt sáng lên, bao phủ chút ánh sáng dịu dàng.

“Ngoan, rất thoải mái.”

Trong miệng nhẹ dỗ dành, đè đùi Tạ Triều lên ngực anh.

Tạ Triều rầm rì, hai đùi anh đạp đạp vài cái giống con ếch xanh.

“…… Không cần, không cần……”

“Cần.”

Nam nhân nói xong liền hé môi mỏng ngậm vào dương v*t đang cương cứng của anh.

Xúc cảm lạnh lẽo bao bọc lấy anh.

Nam nhân vốn là quỷ, người đầy âm khí, tự nhiên không có nhiệt độ ấm áp của người thường, nhưng chính sự lạnh lẽo khác biệt này, cảm giác hưng phấn chưa từng có khiến Tạ Triều run lên.

Tất cả kháng cự biến mất trong khoảng khắc đó.

Tạ Triều ngây ngẩn cả người, trợn tròn mắt.

Anh không nhìn thấy vẻ mặt trên mặt nam nhân, cố sức ngẩng đầu, cũng chỉ có thể một cái đầu tóc đen đang vùi dưới háng anh phun ra nuốt vào.

Hắn…… Hắn điên rồi sao?!

Tạ Triều nhịn xuống kích thích truyền từ ngoài đến bên trong xương cốt, đôi tay gian nan nâng mặt nam nhân lên.

Hoắc Dung Thâm bị bắt ngẩng đầu, khóe miệng còn có một sợi chỉ bạc nối với dương v*t của anh, treo giữa không trung rồi đứt đoạn.

Nam nhân hơi cau mày, như bất mãn vì bị anh cắt ngang, đầu lưỡi màu đỏ tươi vươn ra liếm chất lỏng chảy ra từ khóe môi vào trong miệng.

Tạ Triều bị cảnh dâm mỹ trước mắt kích thích, máu toàn thân vọt tới đỉnh đầu, hoảng sợ ngượng ngập đan xen, cả người hồng như con tôm được nấu chín, ngon miệng vô cùng.

Anh giữ mặt nam nhân, trong lúc nhất thời đã quên mất mình muốn làm gì, tay chân luống cuống.

Hoắc Dung Thâm nhìn Tạ Triều giống như nai con bị lạc đàn không biết làm sao, mày giãn ra, tiếp theo khẽ cười một tiếng.

“Triều Triều, tôi đang lấy lòng em.” Hắn nói.

Sau đó nam nhân lại cuối đầu, dương v*t lần nữa được ngậm vào.

Tạ Triều rên rỉ, sống lưng đều tê dại, ngón tay nắm tóc hắn run nhè nhẹ, càng dùng sức vài phần.

Da đầu Hoắc Dung Thâm căng căng, đáy mắt hiện lên một tia cười xấu xa, vươn đầu lưỡi, đột nhiên chọc vào lỗ nhỏ kia.

“Ứm ——!”

Tạ Triều toàn thân co giật, cơ thể bị khoái cảm kích thích đến ưỡn cong lên, giống như thiên nga ngửa mặt lên trời khóc thút thít, như thể có một chùm pháo hoa nổ tung trong cơ thể.

Cảm giác được vật nhỏ trong miệng lớn thêm một vòng, ánh mắt Hoắc Dung Thâm tối hơn, sau khi liếm mút một vòng, bỗng nhiên ngẩng đầu rời đi.

Cảm giác trống vắng bỗng tràn về còn mãnh liệt hơn khoái cảm trước đó.

“Triều Triều, muốn bắn sao?”

Hoắc Dung Thâm ác ý dùng ngón tay chặn lỗ nhỏ kia, biết rõ anh đã sắp lên đỉnh, nhưng không muốn cho anh bắn ra.

Khoái cảm sắp lên đỉnh lập tức bị một chậu nước lạnh dội sạch, cộng thêm tác dụng của thuốc và cơ thể trống vắng, khiến cho Tạ Triều không thể kiên trì được nữa.

Anh bị tra tấn vừa sướng vừa khó chịu mà suy sụp khóc nấc, nói năng lộn xộn: “Tránh ra —— để em bắn đi mà ——”

Hoắc Dung Thâm không đạt được mục đích, nên nào chịu tha cho anh dễ thế được.

“Triều Triều, nói em yêu tôi.” Hắn dụ dỗ.

Tạ Triều không rảnh quan tâm lời nói của hắn, hiện giờ toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn hết lên dương v*t bị nắm giữ của mình.

—— người nam nhân này thật là đáng giận quá đi!

“Nói em yêu tôi.”

Giọng Hoắc Dung Thâm khàn khàn như bị giấy nhám chà qua, thấy anh không đáp, ngón tay lại dùng sức thêm.

Tạ Triều vừa đau vừa căng, nước mắt trên mặt thi nhau rơi xuống.

Anh nức nở xin tha: “Sắp hỏng rồi… em sắp hỏng rồi……”

Yếu ớt đá chân, giọng anh run rẩy nói: “Xin anh……”

Hoắc Dung Thâm cười khẽ, một tay ôm anh cúi đầu hôn xuống: “Vậy Triều Triều nên làm thế nào? Hửm?”

Tạ Triều thuận thế ôm cổ hắn, vừa khóc vừa nấc, ủy ủy khuất khuất nói: “Em yêu anh……”

Đối phương híp mắt lại: “Em yêu ai?”

“Anh ——” Tạ Triều vừa nói, lại không nhịn được nấc một cái, nức nở nói: “Là anh… Là Hoắc Dung Thâm ——”

Hoắc Dung Thâm hô hấp nặng nề, từng bước một dụ dỗ: “Vậy Triều Triều nên gọi tôi là gì?”

“Ông xã……”

Nam nhân vừa lòng, lúc này mới quyết định tha cho vật nhỏ trong lòng, năm ngón tay dưới háng di chuyển nhanh vài cái rồi đột ngột siết chặt ——

Tạ Triều được thả ra, ngay sau đó lại bị kích thích mạnh, gần như bắn ra tay nam nhân ngay lập tức.

Trước mắt anh tối sầm, bụng dưới căng thẳng, mất khống chế run run.

Khoái cảm lên đỉnh như luồng điện trào dâng khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể anh, giống như lỗ chân lông toàn thân đều mở ra thoải mái, nhưng sau đó lại là cơ thể bủn rủn vô lực.

Hoắc Dung Thâm nhìn chất lỏng trắng đục dính đầy tay mình, cười xấu xa: “Triều Triều, thoải mái không?”

“Cút ngay……”

Bởi vì phát tiết qua một lần, đầu óc Tạ Triều hơi tỉnh táo chút, nhìn nụ cười chẳng có ý tốt trên mặt nam nhân, cảm thấy ngượng cực kỳ nên nhịn không được mắng.

Nhưng anh vừa mới phát tiết, giọng nói khản đặc mềm nhũn, nghe vào tai nam nhân thành là nũng nịu giận mắng.

Ánh mắt Hoắc Dung Thâm tối lại, vươn đầu lưỡi liếm hết tinh dịch trên tay mình, đáy mắt tràn đầy dục vọng của dã thú, mãnh liệt khủng bố.

“Thật ngọt……” Hắn nói.

Tạ Triều xấu hổ và giận dữ vô cùng, mắng: “Biến thái!”

Hoắc Dung Thâm không hề ghét bỏ tinh dịch trắng đục trên người mình, bởi vì đó là của Tạ Triều, cho dù nuốt vào cũng cảm thấy là món ăn mỹ vị trân quý, hắn vui vẻ chịu đựng.

“Có qua có lại, Triều Triều có muốn thỏa mãn tôi không?”

“Có qua có lại gì chứ hả, rõ ràng là anh……” Không biết xấu hổ!

—— huống chi anh cũng không bắt hắn làm vậy!

Tạ Triều da mặt mỏng, quay đầu không muốn nhìn hắn.

Nam nhân mới vừa khẩu giao cho anh, hành động xấu hổ vừa dâm mị này khiến anh bây giờ rất khó đối mặt với hắn.

Hoắc Dung Thâm xoay đầu Tạ Triều về, năm ngón tay thon dài hữu lực cường thế giữ chặt đầu anh, áp chế không cho anh động đậy, sau đó nghiêng đầu hôn xuống.

Gặm cắn như dã thú, môi răng hai người chạm nhau, đầu lưỡi giống như con rắn trơn trượt chui vào khoang miệng, khuấy đảo bên trong, điên cuồng hấp thu nước bọt trong miệng anh, một chút cũng không chịu để sót.

Nụ hôn này dài lâu mà lại nhiệt liệt, không biết quấn nhau bao lâu, môi lưỡi hai người tách ra, Hoắc Dung Thâm vẫn dán trên môi anh không chịu rời đi.

Đầu lưỡi Tạ Triều tê dại, toàn bộ dây thần kinh mẫn cảm trong cơ thể đều đang run rẩy. Ngôn Tình Nữ Phụ

“Biết vì sao đưa em tới chỗ này không?”

Tạ Triều không trả lời hắn, nặng nề thở dốc, qua chốc lát, thấy nam nhân còn đang đợi anh trả lời, liền tức giận lắc đầu.

Tay Hoắc Dung Thâm ôm eo anh bất giác chặt vài phần: “Triều Triều không cảm thấy, làm trong căn phòng này giống như đêm tân hôn động phòng hoa chúc của tôi và em sao?”

Tạ Triều xấu hổ buồn bực: “Không có ——”

Vừa dứt lời, bỗng dưng cảm thấy có một vật cứng thô dài vọt vào trong cơ thể.

Tạ Triều không phòng bị kịp, cho dù d*m thủy chảy ra từ hậu huyệt cũng đã đủ bôi trơn, nhưng vẫn bị thứ thô to của nam nhân làm đau.

Hoắc Dung Thâm xoa nắn chỗ hai người kết hợp, vỗ nhẹ bờ mông anh, trong miệng dịu dàng nói.

Huyệt thịt mềm mại cảm giác được dương v*t quen thuộc, lập tức gấp không chờ nổi mà mấp máy thành ruột muốn đối phương đi vào sâu hơn.

Hoắc Dung Thâm kề vào bên tai anh cười khẽ: “Triều Triều đói đến vậy sao? Cắn chặt như vậy?”

Tạ Triều vốn đã trúng dược, trong cơ thể vừa nóng vừa trống rỗng, thêm trước đó bị hắn đùa giỡn bắn một lần, hậu huyệt đã sớm thành thục mềm ra, kêu gào muốn được thứ thô dài nào đó đút vào.

Thấy nam nhân bất động, Tạ Triều vặn vẹo mông, đỏ mặt nhỏ giọng thúc giục: “Anh động đi!”

dương v*t của Hoắc Dung Thâm cứng muốn nổ tung, hắn híp mắt, chậm rãi đưa đẩy, nhưng cố tình không tăng nhanh tốc độ, như đang tinh tế thưởng thức.

Tạ Triều bất mãn: “Nhanh…!”

“Nhanh gì hửm?”

Đối phương như nghe không hiểu, lại đưa đẩy vài cái, buộc thành ruột bao bọc lấy hắn co rút lại càng thêm chặt. Mỗi lần dương v*t rút ra đều háo hức mở ra, mỗi lần đi vào đều toàn lực nuốt hết, giống như cái miệng nhỏ tham lam cùng đói khát, hận không thể nuốt hết vào.

Dịch ruột trong suốt chảy ra theo chỗ hai người giao hợp, dính ướt mông Tạ Triều.

Tạ Triều thẹn quá thành giận, há miệng cắn bả vai hắn, mượn cơ hội phát tiết xấu hổ và giận dữ trong lòng: “Anh động nhanh, động đi ——!”.

Nam nhân này đang tra tấn anh, trong cơ thể như có hàng ngàn con kiến đang gặm cắn máu thịt anh, vừa đau vừa tê dại, hai chân không khỏi kẹp chặt hông hắn, dục cầu bất mãn rầm rì.

Hoắc Dung Thâm bị anh trêu chọc cho không nhịn nổi nữa, cắn răng nói: “Đây là em nói đấy nhé, Triều Triều, chờ lúc em khóc lóc xin tôi dừng lại cũng vô dụng……”

Nam nhân chính là muốn anh chủ động mở miệng, muốn anh ngoan ngoãn ôm cổ hắn, hai chân quấn chặt eo hắn, chủ động nghênh đón hắn xâm chiếm.

Không cần phải kìm nén bản thân nữa, hắn mạnh mẽ lao tới, mỗi một lần đều chạm đến chỗ sâu nhất, điểm mẫn cảm nhô lên trong thành ruột liên tục bị côn th*t to lớn nghiền áp.

Mị thịt màu đỏ cũng bị kéo ra theo dương v*t nam nhân thọc vào rút ra, sau đó lại đẩy vào trong.

Chỗ hai người giao hợp chảy ra chất lỏng màu trắng kèm theo bọt biển, phun ra rồi sau đó nhỏ xuống tấm ga trải giường màu trắng.

Tạ Triều bị hắn chịch cực kỳ mãnh liệt, hai mắt mơ màng, khóc không thành tiếng.

Hai cái mông tròn trịa của của anh bị lệ quỷ nhào nặng mạnh bạo, để lại dấu tay đỏ thẳm trên làn da trắng nõn mềm mại.

Thật lớn, thật thô, thật sâu!

Tạ Triều sắp phát điên, vừa khóc nức nở nói: “… Căng quá…”

Hậu huyệt anh bị dương v*t màu đỏ tím nhét căng đầy, tần suất mỗi lần thọc vào rút ra đều rất nhanh, Tạ Triều sắp chịu không nổi.

“Chậm… Chậm một chút……”

Hoắc Dung Thâm liếm mồ hôi trên má anh, hơi mặn, hương vị thật ra cũng không ngon, nhưng hắn lại liếm rất thích thú, không chỉ như vậy, còn một đường trượt xuống, lại mút liếm cần cổ đã che kín dấu hôn của anh.

“Triều Triều, em nói động nhanh.”

Nói rồi tách chân anh ra lớn hơn, động tác lại tăng nhanh vài phần.

Một chân của Tạ Triều bị hắn đặt trên vai, một chân khác bị hắn giữ trong tay, hai chân gian rộng, bị động vừa vô lực thừa nhận hắn mãnh liệt xâm chiếm.

Nam nhân giống như cái máy đóng cọc, dương v*t to bự ra ra vào vào, từ đầu tới cuối chỉ dùng một tư thế này, đâm anh gần như muốn đập vào đầu giường, rồi sau đó lại bị hắn bóp eo kéo trở về, tiếp tục thao làm.