Quỷ Triền

Chương 10




Edit: Mạn Già La

Hoắc Tử Đình tách chân người dưới thân ra, duỗi tay xuống phía dưới, quả nhiên một mảnh ướt át.

Hắn cười nhạo một tiếng: “Đĩ dâm.”

Người trên giường dường như cảm nhận được nguy hiểm, vặn vẹo người rên rỉ..

Tạ Triều nghĩ thầm: Người này giả còn khá giống ấy chứ.

Nhưng anh rất tò mò đó là ai, làm sao lại biết nửa đêm Hoắc Tử Đình sẽ đến phòng anh, lại còn chẳng có chút ngạc nhiên khi anh không ở trong phòng.

Người nọ diễn vẻ của người bị trúng xuân được vô cùng xuất sắc, nếu không phải nhìn thấy y mới vào chưa bao lâu, thì anh cũng tin là thật luôn rồi.

Hoắc Tử Đình bị ‘anh’ trêu chọc đến nóng bừng cả người, thứ bên dưới đã cứng như đá.

“Nói anh dâm thì cũng coi thường anh quá, phải là kỹ nữ mới đúng!”

Tạ Triều nghe không lọt tai, anh thề cho dù anh bị hạ dược đi nữa, cũng tuyệt đối sẽ không thể phóng đãng như thế đâu!

Trong phòng, chỉ nghe Hoắc Tử Đình gầm nhẹ một tiếng, đỡ dương v*t của mình cắm ngay vào lỗ của người đàn ông đó, một phát tận gốc.

Hai người trên giường đều phát ra một tiếng rên sung sướng, Hoắc Tử Đình đỏ mắt, đánh mạnh vào mông người nọ, tiếng thân thể va chạm quanh quẩn khắp phòng.

Hoắc Tử Đình bắt đầu đưa đẩy, giống như con trâu, động tác lớn đến mức như muốn chơi chết người trên giường, tiếng đàn ông rên rỉ vừa đau vừa sướng tiếng này còn lớn hơn tiếng kia.

Giường vì động tác mạnh bạo của hai người mà phát ra tiếng kẽo kẹt.

Tạ Triều nghe đông cung sống một hồi, bỗng dưng nhận ra hô hấp của mình có chút gấp, bụng dưới bắt đầu nóng lên.

Đây là một tín hiệu không ổn, nhớ lại lời trước đó Hoắc Tử Đình từng nói, anh càng thêm nhịn không được, cử động cơ thể có chút cứng đơ vì duy trì một tư thế quá lâu.

Hoắc Dung Thâm ôm chặt anh, tay không an phận bóp bóp mông anh, ý bảo anh đừng lộn xộn.

Tạ Triều cúc hoa theo phản xạ co bóp, sau đó dùng khuỷu tay đụng dụng ngực hắn: “Anh có thể mang em ra ngoài được không? Em không muốn ở đây nữa đâu.”

Hoắc Dung Thâm cúi đầu dỗ anh: “Ngoan, cùng tôi xem xiếc xong đã.”

Tạ Triều tránh không được, lại sợ động tác của mình quá lớn sẽ khiến hai người trên giường phát hiện, trong lúc nhất thời có hơi không biết làm sao.

Hai người trên giường quấn quít bên nhau, nhìn ra Hoắc Tử Đình rất hứng thú, lời nói tục tĩu trong miệng hắn cực kỳ khó nghe, một bên thô bạo chịch người dưới thân, giống muốn chơi hư người nọ.

Tạ Triều thật sự nhìn không nổi nữa, nghĩ đến Hoắc Tử Đình cho rằng trên giường chính là anh, đáy lòng anh liền thấy ớn lạnh.

“Em không muốn nhìn nữa, anh muốn xem thì cứ ở lại xem đi.”

Anh muốn nam nhân đưa anh ra ngoài trước.

Tạ Triều thật sự không biết thú vị chỗ nào nữa, thân là một con lệ quỷ, có thể có chút dáng vẻ của lệ quỷ hay không hả! Suốt ngày trong đầu không phải nghĩ muốn đè anh, thì chính là thích xem người khác đè người khác ấy ấy!

Phi! Sắc quỷ.

“Nghe lời, suỵt.”

Nam nhân như cảnh cáo mà chọc chọc hạ thân đã cứng lên từ lâu vào mông Tạ Triều.

Tạ Triều thật sự thẹn quá thành giận, há miệng cắn lên cánh tay hắn, nhìn mức độ tàn nhẫn ấy thì chắc chắn không thể không đổ máu được.

Hoắc Dung Thâm hoàn toàn chẳng có cảm giác gì, trong mắt hắn, Tạ Triều phản kích tựa như một con mèo nhỏ vươn móng vuốt cào nhẹ vào người hắn thôi. Cơ mà lần cào này, lại khiến hắn có chút thỏa mãn.

Hắn cố ý hạ giọng, kèm theo chút khàn khàn: “Triều Triều, tiếp tục.”

Hắn cười khẽ: “Em cắn tôi một cái, đợi chút tôi sẽ để lại trên người em mười dấu.”

Tạ Triều sợ hãi lập tức ngậm chặt miệng.

Hai người trên giường đã xong vài hiệp, có lẽ cũng hơi mệt, Hoắc Tử Đình nằm trên giường, nắm tóc người nọ đèn lên dương v*t còn đang phun tinh dịch của hắn, sau đó ra lệnh: “Liếm.”

Người kia dưới háng hắn rất nghe lời, hiền lành vô hại như con cừu nhỏ, cũng không chê mà vươn lưỡi ngậm côn th*t tanh hôi vào miệng.

Ngay giây phút này chuyện chợt có biến, trong không khí đột nhiên vang lên một tiếng hét vô cùng chói tai, vang tận mây xanh.

Trước đó lực chú ý của Tạ Triều đều đặt hết vào cơ thể dần nhũn ra của mình, hơi thở anh thở ra nóng như thiêu đốt, tầm nhìn cũng mơ hồ.

Trong lòng anh biết đó là phản ứng của thứ thuốc Hoắc Tử Đình hạ, nam nhân đằng sau chắc chắn đã biết chuyện này từ lâu, thế mà cũng không nhắc nhở anh một câu nào, rõ ràng là cố ý.

Tiếng hét thảm thiết đó của Hoắc Tử Đình thật sự là vang vọng khắp biệt thự, suy nghĩ hỗn loạn của Tạ Triều cũng bị tiếng hét đó dọa tỉnh.

Anh nghe thấy Hoắc Dung Thâm cười có chút hài lòng.

Tạ Triều vừa định nhìn kỹ xem đã xảy ra chuyện gì, thứ đã bị bàn tay của nam nhân che mắt.

“Bây giờ có thể ra ngoài rồi.”

Chưa đợi anh kịp phản ứng, thì một giây trước vẫn còn trong tủ quần áo tối om, giây sau đã phát hiện mình đang đứng dưới ánh đèn sáng trưng, anh và nam nhân đang đứng ở chỗ ngoặc cầu thang lầu hai.

Dịch chuyển tức thời?

Tạ Triều giật mình.

Hoắc Dung Thâm cười cười nhìn anh, tự mình trải nghiệm năng lực của vật siêu nhiên, cũng lần nữa khiến Tạ Triều nhận ra được một sự thật —— người trước mặt này, thật sự là quỷ!

Người hầu dưới lầu nghe thấy động tĩnh, luống cuống tay chân chạy lên lầu kiểm tra tình hình.

Rất nhanh, người hầu chạy lên lầu cũng hoảng sợ hét chói tai.

Nhiều người hóng hớt bên dưới cũng muốn xông lên coi thử.

Có người hầu sắc mặt trắng bệch cả người đầy máu nghiêng ngả loạng choạng chạy xuống lầu, vừa lúc chạm mặt quản gia đi tới sau khi nghe thấy tiếng động.

Quản gia giữ cô ta, lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?!”

“Thiếu gia…… Thiếu gia……”

Cả người hầu gái run rẩy như cái sàng, nói năng lộn xộn.

“Vô dụng!”

Quản gia thấy người cô toàn máu, trong lòng cũng biết có chuyện không ổn, buông cô ra rồi vội vã lên lầu.

Hầu gái ngã ngồi trên mặt đất khóc lóc, nhìn dáng vẻ là bị tình huống trên lầu doạ sợ.

Tạ Triều ngồi xổm xuống trước mặt cô, chờ cô phục hồi tinh thần, lúc này mới hỏi cô: “Thiếu gia xảy ra chuyện gì?”

Trong mắt cô mang theo khủng hoảng: “Thiếu gia bị cắn……”

“Cắn?” Tạ Triều cân nhắc từ này, trong đầu nhớ lại cảnh tượng cuối cùng trước khi rời đi.

Hoắc Tử Đình muốn kêu người nọ khẩu giao cho hắn thì phải…… anh trợn to mắt, không phải chứ!

Tuy rằng trong lòng cực kỳ khiếp sợ, nhưng anh vẫn ân cần nhắc nhở: “Nếu bị thương nghiêm trọng thì nên gọi cấp cứu đi.”

Lúc này hầu gái mới bừng tỉnh.

Mọi chuyện đúng như dự đoán, ‘cậu em’ của Hoắc Tử Đình trực tiếp bị người nọ cắn đứt, nửa đêm canh ba, trước mặt mọi người trong biệt thự, cả người bê bết máu bị bảo tiêu khiêng vào bệnh viện.

Còn lúc đó Mạt Lê đang quay phim vừa hay tin là chạy đến bệnh viện ngay, biết được con trai mình còn đang cấp cứu, lúc ấy bị dọa bất tỉnh nhân sự, quản gia đành phải ở lại bệnh viện.

Hoắc Tử Đình được cấp cứu mấy tiếng liền, tuy ‘cậu em’ đã được gắn lại, nhưng bác sĩ lại nói, cả đời này của hắn e rằng sẽ không thể cứng lên được nữa. Nói cách khác, gắn lại cũng vô dụng, về sau dù là với nam hay nữ, thì cũng chỉ có thể nhìn không thể ăn, tương đương với làm thái giám.

Mạt Lê tỉnh dậy nghe tin dữ này, không thể chấp nhận được lại ngất xỉu lần nữa.

Ngày hôm sau Hoắc Lâm vội vàng từ nước ngoài về, nghe vậy thì trực tiếp phát bệnh tim, cuối cùng một nhà ba người đều nhập viện hết.

Sau đó chuyện này không biết bị ai truyền ra ngoài, tin tức giải trí rầm rộ đưa tin, trực tiếp chiếm cứ hotsearch Weibo, phóng viên trong ngoài nước đều muốn hóng hớt tin tức, trực tiếp khiêng camera và microphone đến chặn cửa bệnh viện, náo nhiệt như trẩy hội.

Lúc Hoắc Lâm ngã xuống, cũng truyền ra tin tức cổ phiếu tập đoàn Hoắc thị giảm mạnh.

Sau đó lại có tin tức khác được hé lộ, nam sinh lúc trước bị Hoắc Tử Đình đánh đến nhập viện đó, bởi vì bị thương quá mức nghiêm trọng khiến cho nửa người bị liệt. Người nọ là học sinh thể dục, không tiếp nhận được sự thật rằng bản thân bị liệt, trong tuyệt vọng mà nhảy lầu tự sát, sau đó chuyện này bị Hoắc gia dùng quyền thế áp xuống, không giải quyết được gì.

Cha mẹ của học sinh đã chết nọ không thể chấp nhận được, chuẩn bị đến công ty Hoắc gia đòi lại công đạo cho con, ngờ đâu trên đường đi lại gặp tai nạn xe rồi qua đời, cuối cùng chỉ còn người em trai vì trả thù Hoắc gia, lên kế hoạch vài ngày, lợi dụng buổi party này định câu dẫn Hoắc Tử Đình, sau đó trả thù rồi tự sát.

Hoắc gia tất nhiên sẽ không tung tin này ra, chỉ có thể nói lúc hai người làm chuyện đó, đối phương đột nhiên lên cơn nghiện ma túy, sau đó vô tình làm Hoắc Tử Đình bị thương.

Có vẻ như nó đã sớm bị đăng lên mạng, rất nhiều cư dân mạng đều cảm thấy tiếc thương cho gia đình đã chết hết kia, vốn người ta có một tương lai sáng lạng, nhưng lại bị Hoắc Tử Đình phá hủy hết, cuối cùng dẫn đến một nhà bốn người đều không còn ai sống. Mà đầu sỏ gây tội chỉ bị phạt cấm túc ở nhà, còn coi như chẳng có gì mà tổ chức party tình dục ở nhà nữa chứ, quyền thế ngập trời khiến người ta khiếp sợ không thôi.

Mạng người đối với kẻ có tiền giống như rơm rạ, da người cũng không che được mùi hôi tanh tưởi từ tận trong xương cốt bọn họ.

Việc này mặc cho Hoắc gia giải thích thế nào cũng không có tác dụng, trong lúc nhất thời Hoắc gia bị toàn thể mọi người chửi mắng, vô số người đều nói sẽ đều tra thật kỹ Hoắc gia, tra tận gốc rễ mới thôi.

Cảnh sát đã can thiệp vào vụ này, phát hiện party đêm đó không chỉ có người ngầm tụ tập hít thuốc, mà còn mại dâm tập thể. Vô số người bị chuyện này liên lụy, thậm chí người hầu trong biệt thự cũng bị bế đến đồn cảnh sát lấy lời khai. Trái lại là Tạ Triều, giống như tất cả mọi người đều quên anh, anh trực tiếp bị phớt lờ, giống như người rảnh rỗi đi vòng quanh biệt thự.

Mà đề tài về Hoắc gia, thì vẫn nóng hổi trên mạng.

Sự nghiệp của Mạt Lê cũng bị ảnh hưởng nặng nề, đoàn phim đang quay phim cũng vì chuyện này mà trực tiếp bị cư dân mạng tẩy chay, mắt thấy sự việc lên men đến mức không thể chống chế, nhà đầu tư yêu cầu đổi người ngay. Rơi vào đường cùng, đạo diễn đành phải bỏ cảnh đã quay được một nửa của Mạt Lê, đổi thành đối thủ một mất một còn vẫn luôn tranh đoạt tài nguyên với bà ta.

Mọi chuyện bị kẻ gian dẫn dắt, bất kệ là trường học hay là bệnh viện, đều bị mắng xối xả và tra xét với mức độ khác nhau, chờ khi Hoắc Lâm tỉnh dậy phát hiện một lượng lớn nhân viên cốt cán trong công ty bị đối thủ đào đi hết, giận quá công tâm, lại ngã xuống tiếp.

Lần này bị chọc tức trúng gió, mặc dù chữa trị thành công, nhưng nửa đời sau đều chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Sự nghiệp của Mạt Lê cũng thảm không kém, trong vòng vài ngày, tài nguyên của bà ta bị cướp đi, đại ngôn đã ký hợp đồng cũng lần lượt giải ước và bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho bà ta, đả kích tới liên tục, bà ta sẽ không bao giờ trở mình được nữa, cả người như thể lập tức già đi mấy chục tuổi, nếp nhăn xuất hiện ở khóe mắt, tóc bà ta cũng bạc hết không ít.

Hoắc gia chung quy vẫn rớt đài.

*

Đêm đó lúc Hoắc Tử Đình được đưa đến bệnh viện, Tạ Triều cũng được Hoắc Dung Thâm mang lên lầu bốn.

Dược tính trong người anh đã bắt đầu phát tác, chờ đến lúc những người khác không rảnh để ý tâm anh, hai chân anh đã run run rồi, đứng cũng không vững được, cả người mềm nhũn ngã vào người nam nhân.

Tạ Triều cũng nhân cơ hội hỏi hắn: “Hạ dược... Lúc nào?”

Nam nhân không trả lời anh ngay, mà ngược lại dặn dò anh: “Sau này đừng tùy tiện nhận đồ người khác đưa, biết chưa?”

Tạ Triều theo bản năng phản bác: “Em không có ——”

Giọng nói đột nhiên khựng lại, trong đầu anh nhớ lại gì đó, không xác định hỏi: “Chẳng lẽ là đóa hoa hồng đó……? Nhưng không phải em đã vứt rồi sao?”

Hoắc Dung Thâm búng trán anh một cái, giải thích nói: “Bé ngốc, trên mặt hoa bị phun dược, em vứt nó trong phòng, thì cũng đúng ý Hoắc Tử Đình rồi.”

Dược tính tản ra trong không khí, người không hề phòng bị đương nhiên dễ trúng chiêu.

Tạ Triều vẻ mặt u oán: “Rõ ràng anh biết nhưng lại cố tình không nhắc em?”

Hoắc Dung Thâm vô tội, trông cực chân thành: “Sao anh nỡ nhẫn tâm để Triều Triều chịu khổ được.”

Tạ Triều tin hắn mới là lạ í! Thầm mắng nam nhân này bụng dạ khó lường.

Bị trì hoãn đã lâu, dược Tạ Triều hít vào đã bị cơ thể anh hấp thu hết, phản ứng dược tính mang đến cũng bắt đầu xuất hiện.

Sắc mặt anh ửng hồng, đôi mắt trở nên ướt át mê ly, giống con thú nhỏ đáng thương hề hề. Hơi thở nóng đến mức như muốn đốt cháy da thịt người ta.

Tay chân như nhũn ra, Tạ Triều cuộn mình trong lồng ngực Hoắc Dung Thâm, để mặc hương thơm lạnh lẽo từ nam nhân quấn lấy mình..

“Khó chịu……”

Người Hoắc Dung Thâm lạnh lẽo, Tạ Triều vặn vẹo người, củng củng ngực hắn như con giun, tay cũng sờ soạng lung tung.

Hoắc Dung Thâm đè anh lại, nhỏ giọng dỗ dành, giống như đang dỗ một đứa trẻ tùy hứng cáu kỉnh.

Sau đó, Tạ Triều liền cảm thấy mình được đặt lên một chiếc giường lớn mềm mại.

Quần áo rrên người anh bị cởi ra, trần truồng trong không khí, nỗi xấu hổ trào dâng từ sâu trong cơ thể khiến anh cảm thấy thấp thỏm lo âu.