Quý Tổng, Xin Đừng Gặp Lại

Chương 30




Nhìn thấy người đang đứng trước mắt mình ánh mắt cô gái rưng rưng, người ba năm nay khiến cô luôn canh cánh trong lòng, người cô luôn kính trọng, cô luôn coi ông như người thân của mình.

tuy không phải lần đầu khi về nước gặp ông, nhưng bây giờ cô và ônv mới đứng gần nhau như vậy, nước mắt cô vái nhỏ bất giác rơi xuống tiến tới ôm lấy ông.

"Đã lâu...đã lâu rồi...con không gặp ông."

Giọng cô gái khản đặc, tham lam ôm chặt lấy ông, có lẽ trong những năm tháng sống tại Quý gia tình cảm mà ông dành cho cô, khiến cho khoảng trống trong lòng cô được bù đặp một phần nào nên khi một lần nữa cô lại muốn có lại tình cảm đó.

"Tại sao...tai sao...trở về lâu như vậy rồi...mà lại không đến gặp ông."

Quý lão gia run rẩy ôm cô, đôi mắt chứa đựng sự nhớ nhung của mình dành cho cô gái nhỏ, tay ông nhẹ nhàng đặt lên mái tóc của cô.

"Con xin lỗi."

Cô nhỏ giọng, khuôn mặt đầy tội lỗi nhìn vào ánh mắt của ông.

"Chị Mai Ánh."

Cô gái hai má phồng lên, hai tay đang cầm hai túi đồ lớn đi tới phía hai người.

Thấy Thiên An đang đi tới Mai Ánh liền lau vội những giọt nước mắt, đi tới cầm lấy đồ giúp cô bé.

"Đưa chị cầm cho."

Giọng nói nhẹ nhành, dịu dàng của Mai Ánh ngay lập tức chạm thẳng vào trái tim mỏng manh của cô gái nhỏ bé.

" Chị cứ để đấy, em vẫn còn khỏe lắm."

Cô bé Thiên An đang từ chế độ mệt mỏi, chán nản lại nhanh chóng chuyển sang chế độ năng động bất thường khiến cho Quý lão gia cùng Mai Ánh không khỏi bất ngờ mà phì cười.

“uầy, chị trang đi đẹp thấy đấy.”

Ánh mắt cô bé sáng lên khi nhìn thấy căn phòng nó được Mai Ánh trang trí rất tỉ mỉ, rất logic, nhìn qua khiến cô bé lại nhớ tới căn phòng bừa bộn của mình trong lòng chỉ biết cảm thán “ đúng là khác xa.”



“Chị Mai Ánh, bức ảnh này…”

Thiên An cầm lên bức ảnh của mẹ Mai Ánh, ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm, vào bức ảnh, trong lòng cô bé bây giờ lại dâng lên nỗi nghi ngờ của gia đình mình cũng người con gái xinh đẹp trong bức ảnh này.

“À, đó là mẹ chị.”

“Vậy sao.”

Đôi mắt cô bé liếc nhìn sang khuôn mặt ông mình, nhìn đôi mắt đượm buồn của ông cô bé cũng dần nhận ra điều bất thường.

“Mai Ánh, ai đến vậy.”

Sam từ trong nhà bếp bước ra, vui vẻ hỏi Mai Ánh.

“Là ông nội Quý, người mà tớ hay nhắc đến với cậu đấy.”

Sam nghe thấy tên của người tới thì tính quay người rời đi, nhưng bây giờ không kịp nữa rồi, Mai Ánh đã tiến tới bên cạnh cô từ lúc nào.

Sam bước ra trước sự bất ngờ của cả Thiên An lẫn Quý Lão gia, cô bé nhìn sang ông nội mình với vẻ mặt đầy bất ngờ.

“Chị….”

“Thiên An.”

Quý lão gia nhanh chóng cắt ngang lời của Thiên An, để tránh có những hiểu nhầm khác xảy ra.

“ông đây là bạn con Sam, cô ấy đã giúp đỡ con trong những năm khó khăn tại Mỹ.”

Mai Ánh vui vẻ giới thiệu Sam cho Quý lão gia nhưng lại không thấy sự căng thẳng, khó xử trong ánh mắt của hai người.

“Cảm ơn con đã giúp Mai Ánh, ba năm qua.”

Quý lão gia dơ tay đến trước mặt Sam.

“Dạ…”



Sam run rẩy đưa tay mình ra trước cầm lấy tay Quý lão gia trong lo sợ.

“ Ông, ông ngồi xuống đi, cả Thiên An nữa.”

Mai Ánh tiến tới đỡ ông Quý ngồi xuống.

“ Hôm nay ta đến đây là để thăm con và muốn nhờ con một việc, không biết con có thể đồng ý giúp ta việc này được không.”

Khuôn mặt Quý lão gia bông dưng trở nên nghiêm trọng khiến cho Mai Ánh có chút bỗi rối không biết có nên đồng ý với Quý lão gia hay không.

“Có…có chuyện gì sao ông.”

“Bây giờ, Mạc Nam đang mất trí nhớ, còn Quý thị thì như rắn mất đầu, ta mong con có thể trở về để giúp Mạc Nam, con thấy thế nào, ta biết con với Mạc Nam đang con nhiều khúc mắc, nhưng bây giờ con là phương án cuối cùng của ta rồi.”

Đôi mắt Quý lão gia đầy mong đợi chờ câu trả lời từ Mai Ánh.

“Chuyện này…”

Nghe thấy Quý lão gia nói vậy cô thật sự không biết nên phải làm gì, phải đồng ý hay là từ chối, mà nếu từ chối thì phải từ chối như thế nào khi mà ông đã đến tận đây để nhờ mình, cô suy nghĩ một lúc lâu rồi cũng đành gật đầu đồng ý.

Trong lúc Quý lão gia cũng Mai Ánh nói chuyện Thiên An cũng kéo Sam ra ngoài.

“tai sao, chị lại quen biết với chị Mai Ánh.”

Ánh mắt cô bé nghiêm nghị nhìn thẳng vào đôi mắt sợ hãi của Sam.

“Chị với Mai Anh vô tình gặp nhau.”

“Thật sự là vô tình sao?”

Thiên An nhếch môi, nghi ngờ nhìn Sam

Thật ra Sam và Tiên An là chị em họ, bố của Sam là anh trai họ của bố cô bé, là chủ công ty bất động sản khá lớn, nhưng 6 năm trước vì muốn thực hiện ước mơ thiết kế của mình mà từ bỏ đi quyền thừa kế đồng thời cũng cắt đứt quan hệ với gia đình, thì làm gì có tiền mà lại góp phần giúp đỡ Mai Ánh, nên Thiên An không muốn không tin cũng không được.