Quý Tổng, Xin Đừng Gặp Lại

Chương 29




Sau một lúc, Sam từ từ lấy trong túi ra chiếc điện thoại, rồi đưa đến trước mặt Mai Ánh.

“Cậu xem này.”

Mai Ánh cầm lấy chiếc điện thoại, khi nhìn thấy những dòng chữ được viết trong đó đôi tay cô bông dưng trở nên run rẩy, đôi mắt Mai Ánh trở nên mờ đục.

Sam nhìn cô với ánh mắt đầy mong chờ, hai tay đan chặt vào nhau chờ đợi Mai Ánh trả lời.

“Cậu thấy sao?”

Mai Ánh không đáp lại câu trả lời của Sam im lặng một lúc lâu.

“Mình vui lắm.”

Mai Ánh ngửa mặt lên những giọt nước mắt cũng vì thế mà đua nhau rơi xuống, nhưng bây giờ những giọt nước mắt đó không còn là nhưng giọt nước mắt đau buồn mà thay vào đó chính là những giọt nước mắt vui sướng.

Sam nhẹ nhàng lấy tay của mình lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên má cô.

“Cảm ơn cậu, trong thời gian qua rất nhiều.”

Sam ôm lấy Mai Ánh vào lòng.

“Bây giờ cậu đã thực hiện được ước mơ của mình rồi.”

Mai Ánh nở một nụ cười hạnh phúc ôm chặt Sam.

“Bốn năm cố gắng, cuối cùng cũng được đến đáp rồi.”

Mai Ánh nhẹ nhàng buông Sam ra, rồi đi vào phòng bếp lấy ra một chai rượu cùng những chiếc ly đặt xuống bàn.

“Nào, chúng ta cùng cụng ly nào?”

Mai Ánh đưa ly rượu đến trước mặt Sam.

Mai Ánh mỉm cười nhìn Sam, cuối cùng sự cố gắng bấy lâu nay của Sam đã được đền đáp, một tiểu thư quyền quý từ bỏ gia tộc để chạy theo ước mơ, chấp nhận cuộc sống khổ cực cũng không muốn dựa vào gia đình.



Ba năm liên tiếp nộp hồ sơ vào công ty Marie ( một công ty nổi tiếng ở mảng thiết kế tại Mỹ.) Nhưng cô đều nhận kết quả không phù hợp. Cho đến bây giờ cuối cùng cô cũng đã có cơ hội bước vào công ty đó, tuy chỉ là được vớt nhưng cô cũng đã rất hạnh phúc.

“Mai Ánh, cảm ơn cậu.”

Cô gái luôn mạnh mẽ trước mắt mọi người bây giờ lại rơi những giọt nước mắt mà đã cô kìm nén bấy lâu nay, Sam cầm lấy tay Mai Ánh.

...****************...

Ánh sáng chiếu thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Mai Ánh, cô nhẹ nhàng nheo hai mắt khó chịu đưa tay lên che mắt lại.

“Dậy rồi sao.”

Sam cùng lúc đó cũng mở cửa bước vào, ánh mắt ôn nhù nhìn cô gái đang nằm khó khăn mở mắt trên giường.

“Hôm qua mình uống nhiều lắm sao.”

Mai Ánh nhẹ nhàng ngồi dậy, nhớ đến chuyện hôm qua, hôm qua cô có vẻ cô uống rất nhiều, hình như Sam có nói với cô việc gì đó nhưng cô lại không thể nhớ ra chuyện gì, bỗng dưng cô cảm thấy đầu mình có chút đau nhức, cô đưa tay lên ôm lấy đầu mình.

“Cậu sao vậy?”

Sam lo lắng đi tới bên cạnh Mai Ánh.

“Lúc tối, cậu có nói với mình chuyện gì đó đúng không?”

Cô nghi ngờ nhìn vào ánh mắt của Sam.

Sam nhìn thấy Mai Ánh nhìn mình như vậy thì cũng có chút chột dạ, tránh né nhìn đi chỗ khác.

Thật ra lúc tối hai người không chỉ nói về chuyện cô được vào công ty mà cô hằng mơ ước làm việc mà còn một viếc khác nữa, việc mà bấy lâu nay cô luôn cố gắng che dấu, chỉ có lúc Mai Ánh say cô mới dám nói ra điều đó với cô ấy.

“Sam, câu sao vậy?”

“Mình không sao, mình đi lấy canh giải rượu.”

Sam cố gắng tránh né câu hỏi của Mai Ánh, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Vừa ra khỏi phòng cô liền đóng cửa lại, cô mệt mỏi ngồi khuỵ xuống nền nhà lạnh lẽo, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mắt. Cô sợ nếu Mai Ánh nhớ ra thì cô ấy sẽ không chấp nhận người bạn là cô nữa, bây giờ cô cũng không biết mình nên làm gì.



“Sam, cậu làm gì mà lâu vậy.”

Giọng nói của Mai Ánh dịu dàng từ vọng ra từ trong phòng.

Nghe thấy giọng của Mai Ánh, cô gái liền vội vàng ngồi dậy, ổn định lại tâm trạng, nhanh chóng bước vào phòng bếp.

“A.”

Những giọt canh nóng rơi xuống bàn tay xinh đẹp của cô gái, cô đau đớn đặt bát canh xuống.

“Sam, cậu sao vậy.”

Mai Ánh nghe thấy tiếng la của Sam bước nhanh ra khỏi phòng, thấy bàn tay đang sưng đỏ của Sam, cô cầm lấy tay của bạn mình, đưa vào đến dưới vòi nước lạnh.

“Sao cậu bất cẩn như vậy.”

Cô nhẹ nhàng buông lời trách móc cô bạn thân của mình.

“Mình xin lỗi.”

Sam thấy cô lo lắng cho mình như vậy thì cũng rất buồn, cũng không biết mình phải làm gì để Mai Ánh bớt lo lắng cho mình, chỉ biết nói lời xin lỗi.

Mai Ánh không nói gì chỉ chú tâm vào xử lý vết thương cho Sam, nhìn thấy bàn tay bé bỏng của cô gái mà lòng cô nhói lên.

*reng.. reng...

Tiếng chuông cửa khiến tâm cho tâm trạng hai người mới có thể thả lỏng.

“Cậu... cậu.. ra mở cửa, mình tự làm cũng được.”

Sam nhẹ giọng nói với Mai Ánh.

Nghe thấy người ngoài của cũng không ngừng bấm chuông, nên cô cũng nhẹ nhàng buông bàn tay đang sưng đỏ của Sam. Rồi từ từ bước ra mở cánh cửa ra, nhìn thấy người đang đứng trước mặt khiến cô có chút bỗi rối.

Người đang đứng trước mặt cô, chính là người mà chưa bao giờ bỏ rơi cô những năm mà cô bước vào Quý gia, Quý lão gia.