Quý Tổng, Xin Đừng Gặp Lại

Chương 18




Mai Ánh nhìn khoảng tường trắng trước mắt mình, cô lại cảm thấy đau sót, có lẽ càng lớn lên thì cuộc đời lại có thêm những vết thương mới.

Những vết thương đó liệu có thể xoá đi không?

Ánh mắt cô sâu thẳm, những giọt nước mắt được giấu kín cũng từ từ rơi xuống chiếc giường.

Cô nhắm mắt lại để cố chìm vào giấc ngủ, nhưng rồi lại không thể ngủ được, cô ngồi dậy đi đến phía tủ, lấy ra từ ngăn kéo tủ một lọ thuốc ngủ. Nhìn lọ thuốc đã vơi, chỉ còn vài ba viên trước mắt cô bất chợt thở dài, cô cầm lấy những viễn thuốc trên tay, rồi bỏ những viên thuốc còn lại vào miệng, viên thuốc rơi xuống cuống họng cô, thật đắng nhưng cũng chẳng đắng bằng cuộc đời cô.

Mai Ánh một lần nữa nằm xuống chiếc giường, nhắm nghiền hai mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Tại phòng bệnh VIP.

“Anh đúng là bị ngu rồi? Lúc người ta yêu mình thì không chịu nắm lấy, đến khi tim người ta nguội lạnh rồi thì lại tìm đủ mọi cách để sưởi ấm.”

Cô gái vừa lau tay cho anh trai vừa hậm hực trách móc.

“Hơi, sao em lại có người anh trai ngu dốt vậy nhỉ?”

Thiên An hai má phúng phính vẻ mặt khó chịu nhìn người anh trai đang nhắm nghiền hai mắt của mình.

“Thiên An, anh hai con sao rồi?”

Ông, bà Quý không biết đã vào từ lúc nào bỗng dưng lên tiếng khiến cho Thiên An đang làm trời giật bắn cả người.

“Dạ... dạ vẫn... chưa tỉnh”

“Được rồi, con về đi, ta ở lại đây cũng được.”

Bà nhẹ nhàng nhìn cô con gái đang thần hồn bay bổng của mình.

“Con thấy mẹ mệt rồi, chẳng lẽ mẹ không tin tưởng con sao?”

Cô bé cầm lấy tay bà, rồi nhìn bà bằng ánh mắt rưng rưng.

“Được rồi.”

Dù đã biết trước và tránh nè ánh mắt đó nhưng rồi bà vẫn phải chịu thua, sự xảo quyệt của con mình. Cuối cùng đành ngậm ngùi cùng chồng đi về nhà.

Thấy bố mẹ đã đi, cô bé bây giờ mới thả lỏng, ngồi xuống ghế, ánh mắt cô bé dần trở nên nghiêm túc.



“Anh hai à, lần này có lẽ sẽ là cơ hội của anh, anh phải nhớ nắm bắt đấy.”

Tại căn phòng nhỏ, Mai Ánh chưa ngủ được bao lâu, trên người cô nhễ nhãi mồ hôi, miệng thì đang không ngừng lẩm bẩm chuyện gì đó.

Nhìn như cô đã gặp một thứ gì đó rất đáng sợ, cô chống cự nhưng rồi lại thả lỏng bản thân.

“Mẹ ơi...”

Bỗng dưng cô bật người ngồi dậy, miệng thì hét lớn, tay cô thì không ngừng run rẩy.

Rồi cô bỗng thu mình lại trong một góc tường, ánh mắt chứa đầy nỗi buồn.

Như vậy, cô luôn thu mình lại như vậy cả đêm.

Mặt trời vừa mới nhu lên thì cô đã chuẩn bị xong đồ ăn để đưa đến bệnh viện.

Bước vào phòng bệnh của Mạc Nam, cô lại có chút xót xa. Thấy Thiên An đang ngủ nên cô cũng không muốn làm cô bé thức giấc, nên cô cũng nhẹ nhàng đi vào trong phòng, đặt nhưng món đồ ăn trên bàn.

“Chị Mai Ánh, chị đến rồi sao?”

Cô bé đưa hai tay lên dụi dụi đôi mắt của mình, rồi ngáp ngắn ngáp dài nhìn cô.

“Chị làm em thức giấc rồi, chị xin lỗi nhé.”

Mai Ánh hốt hoảng, ánh mắt đầy tội lỗi nhìn Thiên An.

“Không phải đâu, em lúc nào cũng dậy giờ này.”

Cô bé nỗi rối, khua tay.

Cô nhìn cô bé trước mắt mình rồi nở một nụ cười dịu dàng.

“Chị có đưa đồ ăn cho em đây.”

“Wao, đồ ăn.”

Cô bé nhanh chóng nhảy xuống giường đi tới bàn, mở hộp cơm ra, mùi thơm nồng nàn khiến cô bé không thể cưỡng lại nổi, định đưa tay ra bốc thì bị Mai Ánh chặn lại.

“Em đánh răng xong rồi hẵng ăn.”

Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Mai Ánh, cô bé đành phải rút tay về, rồi lủi thủi đi vào nhà vệ sinh.



Trong lúc Thiên An đang vệ sinh cá nhân, cô nhanh chóng dọn dẹp lại phòng, rồi mở chiếc rèm ra. Khi chiếc rèm được mở ra những tia sáng của ánh nắng mặt trời cũng lên lỏi theo vào trong phòng.

Ánh sáng khiến cho căn phòng thêm màu sắc hơn, ấm áp hơn.

“Chị Mai Ánh, bây giờ em được ăn rồi đúng không?”

Cô bé vui vẻ đi đến bàn ăn, nhìn những món ăn trong hộp mà bụng cô bé cồn cào.

Từng món ăn được cô bé đưa cẩn thận ra khỏi hộp.

“Wao, toàn những món em thích không vậy?”

Ánh mắt cô bé tràn đầy sự thích thú, nhanh chóng lấy cầm lấy chiếc đũa lên.

“Chị đã ăn chưa, ngồi ăn cùng em luôn đi.”

Cô bé chợt nghĩ đến Mai Ánh chạy đến ôm lấy tay cô kéo xuống bàn, rồi đi lấy thêm một đôi đũa khác cho Mai Ánh.

“Đũa của chị đây.”

“Cảm ơn em.”

Cô bé đến chỗ ngồi của mình, rồi gắp từng miếng thịt bỏ vào bát của mình.

Nhìn thấy một cô bé dễ thương như vậy cô bất giác mỉm cười.

Sau 30 phút thì hai người cũng đã ăn xong.

“Đồ ăn chị làm ngon thật đấy.”

Thiên An ưỡn bụng ra phía trước, rồi vừa cười vừa tấm tắc khen nghề nấu ăn của cô.

“Chị cứ để đó đi, em đi rửa chúng cho.”

Cô bé thấy Mai Ánh đang cặm cụi dọn dẹp thì nhanh nhảu đến giành lấy để đi rửa.

“Thôi để đó chịu làm cho.”

Mai Ánh nhẹ nhàng nhìn Thiên An.