Quý Tổng, Xin Đừng Gặp Lại

Chương 17: Phẫu thuật thành công




Cô ta đang bực tức, đang muốn trút bớt thì lại thấy Mai Ánh đang ngồi trước mặt mình.

“Tại sao cô lại ở đây? Cô là người khiến Mạc Nam phải nằm trong đó đúng không?”

Cô ta đứng dậy đi đến trước mặt cô ra vẻ trách móc.

Nhưng thật mất mặt khi Mai Ánh không nhìn cô ta lấy một cái, khiến cô ta càng thêm khó chịu. Vừa định dơ tay lên tát cô thì Quý Thiên An đi tới cầm lấy tay cô ta.

“Cô định làm trò gì vậy?”

Tay cô ta bị Thiên An cầm đến mức đỏ lên.

“Tôi... tôi không làm gì cả.”

Cô ta run rẩy nhìn Thiên An nói không nên lời.

“Thôi được rồi, có chuyện gì thì lúc khác nói.”

Bà Quý lúc này mới lên tiếng chỉ trích, sắc mặt bà tái nhợt thấy rõ.

Cô ta đành đi đến chỗ ngồi.

Đúng lúc lúc đó một cô y tá từ trong phòng cấp cứu đi ra, với khuôn mặt nghiêm nghị.

“Ai là người nhà của nạn nhân.”

“Dạ, tôi là em gái.”

Thiên An nhanh chóng đến chỗ nữ y tá.

“Vậy cô kí vào giấy cam kết này đi.”

Y tá đưa cho Thiên An một bản cảm kết làm phẫu thuật.

Thiên Ăn run rẩy cầm lấy tờ giấy, rồi cầm lấy bút kí lên tờ giấy.

Còn bà Quý nghe thấy phải phẫu thuật liền ngất lịm.

“Mẹ... mẹ có sao không?”



Thiên An thấy mẹ mình đã ngất lịm thì liền lo lắng chạy tới.

“Bác gái, bác có sao không?” Mai Ánh và Ngải Anh không hẹn mà cùng chạy tới.

Ông Quý nhanh chóng đưa vợ mình vào phòng hồi sức.

Sau 5 tiếng, trời cũng đã ngả tối, đèn cấp cứu cũng được chuyển sang màu xanh, Mai Ánh và Thiên An nhanh chóng đứng dậy đi đến chỗ cửa.

Còn người tự nhận là bạn gái của Mạc Nam thì chẳng thấy ở đâu? Đúng là thật đáng trách.

Cùng lúc đấy bác sĩ cũng từ trong phòng đi ra.

“Bác sĩ, anh ấy sao rồi?”

Ánh mắt cô sâu thẳm đặt hết hy vọng vào lời nói của bác sĩ.

“Hiện tại ca phẫu thuật đã thành công mĩ mãn.”

Bác sĩ nhẹ nhõm nói với cô.

“Nhưng do bị va đập ở phần đầu, nên có thể sẽ có đi chứng. Còn phần chân bị gãy nhưng vẫn có thể sẽ hồi phục trở lại.”

Bác sĩ dặn dò xong, thì Mạc Nam cũng được đẩy ra từ phòng cấp cứu, Mai Ánh cùng Thiên An nhanh chóng đi theo đến phòng hồi sức VIP.

“Chị Mai Ánh, hay là chị cứ về trước đi em lẻ lại đây chăm sóc anh hai cũng được.”

Thiên An nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Mai Anh mà lòng đầy đau sót.

“Nhưng...”

Thấy Mai Ánh vẫn đang lưỡng lự Thiên An liền cầm lấy tay cô.

“Chị nhìn xem áo chị đã dính đầu máu rồi, bây giờ chị về thay đồ rồi ăn uống, nghỉ ngơi một chút, khi nào anh ấy có chuyển biến gì em sẽ gọi cho chị liền.”

Cô bây giờ cũng không biết nói gì nữa cũng đành gật đầu đồng ý.

“Nếu... nếu có chuyển biến gì thì em nhớ gọi chị.”



Giọng cô nhỏ lại khản đặc nói với Thiên An, quay người rời đi.

Nhìn thấy Mai Ánh như vậy khiến cho Thiên An rất đau lòng, rồi quay lại nhìn người anh trai vừa đáng trách vừa đáng thương của mình, cô bất giác lắc đầu.

Mai Ánh trở về khách sạn, liền thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ của ba mình. Thấy vậy cô liền gọi lại cho ông.

“Mai Ánh, sao bây giờ con mới gọi lại.”

Ông lo lắng.

“Hôm nay, con có vài việc, nên không cầm điện thoại.”

Cô nói dõng dạc cố gắng không để ông biết là mình đang mệt mỏi.

“Được rồi, ta hôm nay cũng làm giỗ cho mẹ con ở bên này.”

Ông nhỏ giọng.

“Ba, con có lẽ sẽ ở lại khoảng một hai tháng nữa, con đang muốn giải quyết một vài vấn đề.”

Nghe thấy cô nói sẽ ở lại thêm một thời gian ông không ngăn cản mà còn hùa theo ý của cô.

“Ta cũng nghĩ con nên ở lại thêm một thời gian nữa, cũng có thể ở lại đó con có thể giải quyết những khúc mắc của mình.”

Ông nghiêm túc nói với cô. Đây có lẽ chính là cơ hội cho cô cởi bỏ nút thắt ba năm trước để mở lòng mình thêm một lần nữa.

Cô biết ba năm nay ông luôn muốn cô trở về nước để lập nghiệp và ở lại luôn trong nước, nhưng cô lại vì nút thắt tròng lòng quá lớn nên vẫn không chịu về. Bây giờ cô nói sẽ ở lại thêm thì ông cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.

Cô cũng tính về sớm nhưng may mắn có bác leon là bạn thân của ông, nhà ở kế bên cạnh, bây giờ ông đã chuyển sang đó sống cùng ông ấy khiến cô an tâm ở lại hơn.

“Vậy ba thay con hỏi thăm sức khỏe bác Leon luôn.”

“Được rồi, thôi con nghỉ ngơi đi.”

Sau khi ông tắt máy, cô liền đi đến trước gương, cô nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của mình rồi nở một nụ cười nhạt, có lẽ là cô thấy qua bản thân mình như vậy quá nhiều lần nên cũng chả còn thấy xa lạ gì nữa.

Cô lấy từ trong tủ ra một chiếc váy trắng, rồi bước vào phòng tắm.

Qua hơn 1 tiếng cô mới từ căn phòng tắm đi ra. Cô mệt mỏi ngả người xuống giường, hôm nay cô thật sự rất mệt, một với gái nhỏ nhắn, yếu đuối như cô trong một ngày phải chịu quá nhiều sự đả kích, khiến cô cảm thấy tuyệt vọng.