Quỹ Tích Hô Hấp - Thời Thăng

Chương 32: Phi nhân tính




Nửa đêm.

Hơi thở của người bên cạnh đã dần trở nên nhẹ nhàng, Bạch Phù từ từ mở mắt.

Một lúc sau, anh ngồi dậy xuống giường, vòng sang mép giường bên kia để lấy thiết bị liên lạc của cậu.

Sau đó, anh lặng lẽ rời khỏi nhà họ Giang.

Đi được khoảng vài dặm, một chiếc xe đen tuyền dừng lại bên đường, Bạch Phù liếc nhìn biển số xe rồi đi đến và ngồi lên xe.

"Lấy được chưa?" Lương Thanh ngồi ở ghế lái, thấp giọng hỏi.

"Ừm." Bạch Phù gật đầu, "Đi thôi."

Lương Thanh nhấn nút khởi động, xe tự động xuất phát, vận hành êm ái.

Trên đường đi, Bạch Phù luôn chú ý nhìn vào gương chiếu hậu, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve thiết bị liên lạc của Giang Đinh.

Cả hai đều im lặng.

Khi đến dưới tòa nhà Tập đoàn Giang thị, hai người xuống xe, trong bóng tối, họ nghe thấy một âm thanh rất nhẹ, Lương Thanh dừng lại một chút, nhấn vào tai nghe rồi thấp giọng nói với người bên kia: "Chuẩn bị xong chưa?"

Người bên đó trả lời một tiếng, Lương Thanh và Bạch Phù nhìn nhau rồi cùng tiến vào tòa nhà.

Trong sảnh vắng người, hai nhân viên an ninh đứng bên trạm quẹt thẻ đang trò chuyện với nhau, thấy có người đến, một người lập tức nghiêm giọng nói: "Hai vị xin dừng bước!"

Người còn lại tiến lên một bước, chặn hai người lại: "Đã muộn như vậy, hai vị đến đây làm gì?"

Bạch Phù tháo khẩu trang mỉm cười rồi giơ thiết bị liên lạc lên, anh nhẹ nhàng nói: "Là tôi, tôi là Bạch Phù."

"Cậu, cậu Bạch?" Nhân viên an ninh ngay lập tức sững sờ, vội vàng cúi người, "Thì ra là thiếu phu nhân! Xin lỗi!"

"Không sao." Bạch Phù lắc đầu, chỉ chỉ Lương Thanh rồi nhẹ nhàng nói, "Đây là tài xế của tôi, cậu Lý. Vừa nãy thiếu gia nhờ tôi đến công ty lấy một tài liệu quan trọng, lấy xong tôi sẽ rời đi."

"Thì ra là vậy." Nhân viên an ninh hoảng hốt tránh đường, "Mời thiếu phu nhân."

Bạch Phù mỉm cười gật đầu, anh quẹt thẻ được cấp quyền truy cập rồi bước vào trong.

Đi một lúc, anh đột nhiên dừng lại, ngạc nhiên nói: "Hả, đó là cái gì?"

Hai nhân viên an ninh đều sững sờ, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng ngay giây tiếp theo, họ đã bị người phía sau đánh ngã xuống đất.

Sau đó là hai tiếng động dứt khoát gọn gàng.

Hai cảnh sát mặc áo chống đạn xuất hiện trong bóng tối, ra hiệu cho Bạch Phù.

Bạch Phù quay lại, đưa thiết bị liên lạc cho họ.

Hai người lần lượt đi qua khu vực cấm, sau đó xoay người và biến mất trong bóng tối.

Bạch Phù liếc nhìn Lương Thanh, anh dẫn theo cậu ta tiếp tục đi về phía thang máy chuyên dụng, anh quẹt thẻ truy cập, bước vào và nhấn nút tầng 39.

Thang máy nhanh chóng di chuyển lên cao, xung quanh dát ba mặt kính, tầm nhìn càng lúc càng cao, hiện lên cảnh đêm sáng bừng của thành phố kinh tế.

Tuy nhiên, cả hai không có thời gian để thưởng thức, sau vài giây, thang máy dừng lại, cửa từ từ mở ra, hai người cùng bước ra ngoài.

Xung quanh vắng lặng, trước mặt là một hành lang dài rộng, ở phía xa có đèn chỉ dẫn khẩn cấp chiếu ra ánh sáng trắng nhợt.

Bạch Phù chăm chú chờ đợi một chút, sau đó anh đi thẳng đến phòng hội nghị bên trái.

Từng bước, từng bước.

Bước chân trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo phát ra tiếng vang rõ ràng.

Đột nhiên, một tiếng "tít" nhẹ vang lên, ngay giây tiếp theo, giọng nói điện tử lạnh lùng vô cảm từ trên dội xuống:

"Phát hiện người lạ, xin vui lòng chờ phê duyệt quyền truy cập."

Hỏng bét!

—— Kiểu này tức là nó sẽ báo cáo ngay lập tức cho Giang Ngôn Châu!

Sắc mặt Bạch Phù khẽ thay đổi, anh vừa định động tay thì lúc này, trong hành lang phía sau truyền đến một tiếng "vù", ngay sau đó, máy quay phía trên vỡ vụn.

Anh theo phản xạ đưa tay ra, cùng Lương Thanh lùi lại nửa bước để tránh khỏi những mảnh vỡ rơi xuống.

Anh ngẩng đầu lên thì thấy ở phía bên kia, hai viên cảnh sát đã đến, họ cầm súng sẵn sàng chiến đấu.

Bốn người nhìn nhau, Bạch Phù tiếp tục tiến về phía trước, nhưng không lâu sau, tiếng chuông báo động chói tai lại vang lên, trần nhà đột nhiên mở ra hai cửa sổ, các robot an ninh hạ cánh xuống, "zì zì", chúng gấp rút tiến về phía hai người!

"Đệt!" Lương Thanh không kìm được mắng to, cậu ta lăn mình tránh khỏi cánh tay máy trượt từ dưới đất lên, Bạch Phù chạy đà tung cước đá văng một robot khác rồi nhẹ nhàng đáp đất.

"Làm sao đây?" Lương Thanh nhíu mày, "Mấy thứ này không dễ chơi chút nào!"

"Để chúng tôi lên!" Hai cảnh sát bên đó nhanh chóng lao tới, mỗi người bắn một phát làm hỏng mắt điện tử của robot.

Ngay lập tức, làn khói thuốc súng tỏa ra, robot lập tức phát ra ánh sáng đỏ rồi bắt đầu quay cuồng tại chỗ.

Lương Thanh vừa định thở phào thì lúc này, trên đầu có rất nhiều cửa sổ mở ra, hàng loạt robot nhảy xuống liên tiếp.

Tiêu rồi!

Bạch Phù dùng đầu chân nhặt một robot bị bắn hỏng lên, anh kéo cánh tay máy làm vũ khí rồi hất văng một robot ở gần nhất, sau đó anh nhanh chóng nói: "Chạy!"

Lương Thanh lập tức bừng tỉnh, cậu ta chạy về phía bên kia, chỉ trong nháy mắt, Bạch Phù và cảnh sát đã hạ gục một số robot, nhưng những robot từ cửa sổ lại nhiều không đếm xuể, trong một thời gian ngắn mà đã có một loạt robot mới bay xuống từ trần nhà.

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, Lương Thanh bị tiếng chuông báo động chói tai làm cho hoa mắt, Bạch Phù càng lúc càng kiệt sức, các viên cảnh sát cũng đã hết đạn, họ dần rơi vào tình thế bất lợi.

Phải làm sao bây giờ?

Lương Thanh không biết làm gì hơn, chỉ có thể lao tới cửa thang máy, điên cuồng nhấn nút mở cửa, nhưng thang máy vẫn chưa tới. Đúng lúc này, họ bất ngờ nghe thấy một tiếng nổ vang dội, đám robot bị nổ tung, có một bóng người từ phía ngoài cửa kính bay vào.

"Đến đây!"

Là một giọng nói quen thuộc, Bạch Phù đưa tay quệt miệng, anh ngẩng đầu nhìn lên, người đến không ai khác chính là Phong Nhiên.

Sau lưng Phong Nhiên có một chiếc trực thăng nhỏ treo lơ lửng ngoài cửa, tay cậu ta cầm một khẩu súng trường A37 quân dụng, giữa đám kính vỡ bay tứ tung, cậu ta vừa ngắm bắn vừa nở nụ cười và nói: "Anh Bạch, đã lâu không gặp."

Pằng pằng vài tiếng, xung quanh chỉ còn lại khói thuốc súng mịt mù, Bạch Phù lau khóe môi, thấp giọng nói: "Đã lâu không gặp."

Cảnh sát bên cạnh ngạc nhiên hỏi: "Cậu là ai?"

"Phong Nhiên." cậu ta cười đáp, "Hiện là phó chỉ huy Hạm đội 802 khu vực Hoa Trung."

Cảnh sát lập tức thể hiện sự kính trọng.

Chưa đầy nửa phút, xung quanh không còn robot nào có thể cử động nữa, trong làn khói xám, Bạch Phù nhìn một cái về phía Lương Thanh đang mải suy nghĩ rồi nói: "Đi thôi."

Lương Thanh hồi thần, năm người cùng nhau đi về phía phòng hội nghị, Bạch Phù cầm lấy thiết bị liên lạc quẹt thẻ rồi đẩy cửa vào.

Nhưng bên trong không hoàn toàn tối tăm như tưởng tượng.

Đèn bàn phát ra ánh sáng dìu dịu, bên kia bàn làm việc, rõ ràng có một người đang ngồi.

Là Giang Ngôn Châu.

Ông có vẻ mệt mỏi, tay chống lên trán, khuỷu tay dựa vào tay vịn của ghế xoay, dáng vẻ như đang suy tư.

"Cậu Bạch." ông cúi đầu, chậm rãi mở miệng, "Cậu thật sự... giấu mình rất sâu đấy."

"Để ông chê cười rồi." Bạch Phù bước chậm tới, anh vô cảm dừng lại cách xa bàn năm bước.

"Giang Ngôn Châu." Một cảnh sát nghiêm giọng nói, "Tôi khuyên ông đầu hàng ngay lập tức, không nên phản kháng."

Cùng lúc đó, một cảnh sát khác nhấn vào tai nghe, dường như đang nói chuyện với ai đó, cách đó không xa dưới tòa nhà, âm thanh còi xe cảnh sát vang lên văng vẳng.

Đến lúc này, Giang Ngôn Châu mới ngẩng đầu lên từ trong bóng tối.

Ông nhếch môi, cười nhạt rồi chậm rãi nói: "Đầu hàng?"

Ngay giây tiếp theo, gần như cùng lúc, Giang Ngôn Châu cầm một khẩu súng chĩa vào bản thân, còn Phong Nhiên cũng nhắm súng vào ông.

"Không được động đậy!" Phong Nhiên quát.

"Hửm?" Giang Ngôn Châu nheo mắt lại, "Nếu đã như vậy, hay là cậu đến bắn tôi một phát đi, thế nào?"

"—— Dù sao bây giờ tôi đã như cá nằm trên thớt, bị một kẻ vô danh tiểu tốt giết, hay bị Đồ Long Đao giết cũng chẳng có gì khác biệt."

Phong Nhiên nhíu mày nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của đối phương trong giây lát, sau đó cậu ta im lặng từ từ hạ súng xuống.

"Giang Ngôn Châu." Lương Thanh lên tiếng, "Ông dám làm những việc bẩn thỉu đó nhưng không dám cúi đầu nhận tội sao?"

"Ha." Giang Ngôn Châu cười lạnh một tiếng, nhưng không trả lời, ông đột nhiên đứng dậy lùi lại một bước.

"Tôi biết các người muốn nói gì." ông vừa nói vừa lùi lại, giọng điệu điềm tĩnh, "Toàn mấy lời khuyên răn đầu hàng thôi nhỉ."

"Nhưng tôi nói cho các người hay." ông cười một cách u ám, "Dù là mẹ của Giang Đinh, hay Giang Đinh thì họ đều là tài sản của tôi, tôi có quyền chà đạp họ, kiểm soát họ, không liên quan gì đến những kẻ thích lo chuyện bao đồng."

Trong lúc nói, ông đã đến bên cửa sổ, Bạch Phù nhìn ông, trong lòng dấy lên một linh cảm xấu, anh nhìn chằm chằm vào cửa sổ và dần dần nhận ra có gì đó không ổn.

Và ngay giây tiếp theo!

Giang Ngôn Châu ném súng đi, đột nhiên quay người nhảy xuống!

—— Ô cửa sổ đó trống không!

Ông đang lừa họ, mục đích thực sự là nhảy lầu!

Gần như cùng lúc, Bạch Phù lao ra ngoài, nhưng có người còn nhanh hơn anh, Phong Nhiên đã vụt qua như mũi tên bắn khỏi cung, sau đó cậu ta ngay lập tức nắm lấy cánh tay của Giang Ngôn Châu!

Tiếp theo, Bạch Phù không dừng lại mà nắm chặt lấy tay của Phong Nhiên.

Gió mạnh lùa vào, ba người vừa kịp dừng lại giữa không trung, một chiếc trực thăng bay về phía ba người, những robot bay ra cưỡng ép đưa Giang Ngôn Châu vào trong trực thăng.

Phong Nhiên và Bạch Phù cũng nhảy vào máy bay, Giang Ngôn Châu bất ngờ ngẩng đầu nhìn Phong Nhiên bằng ánh mắt tàn nhẫn, thốt lên: "Tại sao?"

"Tại sao lại phản ứng nhanh như vậy à?" Phong Nhiên cười nói, "Tất nhiên là để đưa ông ra trước vành móng ngựa rồi."

Giang Ngôn Châu giật mình một cái, ông không chịu nổi đau đớn do bị cánh tay máy đè trên vai nhưng vẫn nhíu mày châm chọc: "Chó hoang."

"Cảm ơn đã khen." Phong Nhiên cười tươi hơn, "Chó hoang hôm nay tâm trạng tốt nên vẫn sẽ nói với ông vài câu."

"Khẩu súng của ông là giả, phải không?" Phong Nhiên tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt ông, "Tôi lớn lên trong gia đình quân nhân, số súng đạn thật tôi từng thấy còn nhiều hơn số cơm gạo ông đã ăn, ông nghĩ tôi không phân biệt được thật giả chắc?"

Giang Ngôn Châu mím chặt môi, ông nhìn chằm chằm vào cậu ta.

"Được rồi." Phong Nhiên thẳng người, nhìn về phía Bạch Phù, "Bây giờ làm gì tiếp?"

Trong khi đó, Bạch Phù cúi đầu, không biết anh đang suy nghĩ điều gì.

Đột nhiên, từ trong tòa nhà phía sau truyền đến tiếng cảnh sát gọi: "Cậu Bạch, tiếp lấy!" Bạch Phù không quay đầu lại, chỉ vươn tay bắt lấy còng tay bằng thép.

Sau một lúc lâu, anh từ từ ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Giang Ngôn Châu.

Anh đi từng bước từng bước một tiến về phía đối phương.

Sau đó, dừng lại trước mặt ông.

Gió càng thổi càng mạnh, phát ra tiếng rít gào như một thanh kiếm khổng lồ xé gió lướt qua.

"Vĩnh biệt." Bạch Phù lạnh lùng mở miệng, "Súc sinh."

Một tiếng "cạch" vang lên, còng tay khóa lại.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Cuối cùng.

Họ đã thuận lợi lấy được hồ sơ về việc đầu tư nguồn nhân lực và tài chính cho phòng thí nghiệm ở cơ sở điều trị rồi giao cho cảnh sát. Cảnh sát lần theo manh mối tìm ra vị trí chính xác và triệt phá cơ sở điều trị.

Lương Thanh viết báo xuyên đêm để phơi bày chi tiết vụ án trên trang nhất của nhật báo, khiến Giang Ngôn Châu thân bại danh liệt.

Tuy nhiên, Bạch Phù và Lương Thanh vẫn cảm thấy chưa đủ nên đã cùng với hai cảnh sát đến viện điều dưỡng nơi mẹ của Giang Đinh từng ở để hỏi thăm y tá trực. Họ lần theo dấu vết và tìm đến y tá lớn tuổi từng chăm sóc mẹ của Giang Đinh. Sau đó, hai người lấy được lời khai về việc mẹ Giang Đinh bị ngược đãi và kiểm soát, đồng thời thu thập nhiều bằng chứng khác, cuối cùng thành công cáo buộc Giang Ngôn Châu về tội danh ngược đãi.

Một năm sau, bản án được ban hành, Giang Ngôn Châu và Hứa Sơ Chí phạm tội ác nghiêm trọng, theo bộ luật hình sự Hoa Trung bị tuyên án chung thân và lưu đày tâm thần.

Những ngày còn lại của bọn chúng, mỗi ngày đều sống không bằng chết.