Quỹ Tích Hô Hấp - Thời Thăng

Chương 31: Ác khởi




Ánh ban mai ló rạng.

Sau khi ăn xong bữa sáng đơn giản, Bạch Phù rời khỏi biệt thự nhà họ Giang để đến sở cảnh sát hành tinh Lưu Sa.

Một nữ cảnh sát dẫn đường cho anh đi đến phòng giam trên tầng bốn, nữ cảnh sát mở cửa ra hiệu cho anh vào trong.

Bạch Phù bước vào.

Lam Tự hay chính xác hơn là Hứa Sơ Chí mặc bộ đồ tù màu trắng, tay và chân bị khóa bằng xích điện tử, lúc này gã đang cúi đầu ngồi im không nhúc nhích sau song sắt.

Nữ cảnh sát đứng bên cạnh Bạch Phù rồi mở thiết bị ghi âm và gật đầu với anh.

Bạch Phù từ từ mở miệng, gọi: "Lam Tự."

Khi lời vừa thốt ra, gã như thể bị điện giật, cơ thể run lên một cái rồi ngay lập tức ngẩng đầu.

Đôi mắt gã bỗng mở to, ngạc nhiên nói: "Anh Bạch Phù?"

Khi tiếng gọi ấy thốt ra, Bạch Phù nhíu mày lại.

"Anh Bạch Phù!" gã bỗng nhiên điên cuồng giãy giụa, "Anh cứu em cứu em với! Em vô tội! Em bị vu khống!"

"Thế à?" Bạch Phù lạnh lùng nhướng cao lông mày.

"Thật mà!" Khóa điện tử phát ra âm thanh, gã gần như nhảy lên nói, "Anh Bạch Phù, anh hãy tin em đi! Từ đầu đến cuối, em chỉ cung cấp thông tin liên lạc của cơ sở điều trị thôi, người thực sự đưa Giang Đinh vào đó là Giang Ngôn Châu, nếu anh muốn báo thù thì cũng nên đi tìm ông ta mà trả thù, anh Bạch Phù, anh tin em đi! Bạch—"

"Hứa Sơ Chí." Bạch Phù cắt ngang, "Đủ rồi."

"—Tôi không muốn nghe những biện minh vô nghĩa này nữa."

Tuy nhiên, sau một thoáng sững sờ, gã lại càng điên cuồng giãy giụa hơn: "Ai nói cho anh cái tên này! Không được gọi cái tên này!"

Gã gào lên, như thể đột nhiên mất đi lý trí. Nữ cảnh sát bên cạnh lúc này lên tiếng giải thích với Bạch Phù:

"Cha của Hứa Sơ Chí họ Hứa, mẹ họ Lam. Mười bảy năm trước, trong một lần bạo hành gia đình, cha hắn vô tình đánh chết mẹ hắn, vì vậy hắn đã chặt đứt cánh tay phải của cha mình tại chỗ. Sau đó, khi rời khỏi viện giáo dưỡng, hắn ngay lập tức đổi tên, không cho phép bất kỳ ai gọi cái tên cũ nữa."

Bạch Phù đột nhiên dừng lại.

Thấy anh im lặng, nữ cảnh sát bổ sung: "Ngoài ra, chúng tôi cũng phát hiện ra rằng, khi nhỏ hắn cũng như anh, từng ở trong viện phúc lợi Nhã An..."

Nói đến đây, người đang gào thét sau song sắt bỗng nhiên im bặt.

Hai người vô thức nhìn về phía gã, Hứa Sơ Chí lúc này lên tiếng: "Đúng vậy, viên phúc lợi Nhã An."

Cơn giận dữ như sấm rền vừa rồi từ từ biến mất khỏi khuôn mặt gã, gã từ từ nhoẻn miệng cười hề hề.

"Anh Bạch Phù." gã nhẹ nhàng nói, "Chắc anh không còn nhớ nữa đúng không?"

Bạch Phù nhíu mày lặng lẽ nhìn gã.

"Nhưng em vẫn còn nhớ." Hứa Sơ Chí không đợi anh trả lời mà tự mình tiếp tục, "Lúc đó, em đã giết cha, mẹ cũng chết rồi, em lại mắc bệnh nặng, tóc rụng hết, mặt đầy sẹo, xấu xí đến không chịu nổi, vì vậy những đứa trẻ ở viện phúc lợi..."

Trên mặt gã hiện lên vẻ hận thù, nghiến răng nói: "Những đứa trẻ đó nhạo báng, mắng chửi, giày xéo em, coi em như súc vật mà sỉ nhục!"

"Nhưng sau đó..." sự hận thù từ từ nhạt dần, gã ngẩn ngơ hoài niệm, giọng nói mềm mại hơn, "Sau đó em gặp anh, chính anh đã cho em một cái mũ và an ủi em đừng khóc."

Gã vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc ấy, đó là lần đầu tiên gã gặp Bạch Phù.

Gã tuyệt vọng ngã trong bùn lầy, bị mưa dội ướt sũng, lại bị người ta đánh chửi, trong lúc tồi tệ nhất, một thiếu niên đột nhiên xuất hiện, xua đuổi những kẻ đó, rồi kéo gã dậy từ mặt đất, cúi xuống đội cho gã một cái mũ lông.

"Bạn nhỏ này." thiếu niên nhẹ nhàng vỗ đầu gã, giọng nói dịu dàng, "Đừng khóc nhé, không sao nữa rồi."

Gã nhìn người trước mặt, ngẩn ngơ đến quên thở, cũng quên cả chớp mắt.

Anh trai đẹp quá.

Nhưng người anh trai đó nhanh chóng rời đi và nắm lấy tay một cậu bé khác cũng gọi anh ấy là anh.

Họ biến mất sau khúc rẽ, mang theo cả hơi ấm mà gã vừa mới có được.

Vào thời điểm đó.

Gã đã quyết tâm, sẽ có một ngày, gã sẽ khiến hơi ấm đó hoàn toàn thuộc về gã.

Đang lúc chìm đắm trong suy tư, Bạch Phù đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: "Vậy nên?"

Hứa Sơ Chí bừng tỉnh rồi sững sờ.

"Vậy nên." Bạch Phù tiến lên một bước và lại gần, "Vậy nên, cậu đã báo đáp ân tình bằng cách phản bội tôi?"

"Không..." mặt mũi Hứa Sơ Chí trắng bệch, gã bỗng nhiên gào lên: "Không phải đâu!"

Gã điên cuồng hét lên: "Em yêu anh mà, anh Bạch Phù, em yêu anh!"

Gã nóng lòng đến mức như muốn moi tim mình ra cho đối phương xem, nhưng khi thấy vậy, Bạch Phù chỉ lạnh lùng nở một nụ cười.

"Vậy thì tốt." Anh ghé sát tai gã rồi nhẹ nhàng nói, "Vì cậu yêu tôi nên hãy nói ra thông tin liên lạc của cơ sở điều trị, được không?"

Hơi thở ấm áp quét bên tai, Hứa Sơ Chí lộ vẻ ngơ ngác rồi lộn xộn gật đầu: "Được, được."

Gã nuốt nước bọt, nhanh chóng báo ra một dãy số, nữ cảnh sát kịp thời ghi lại, sau đó gật đầu với Bạch Phù.

Bạch Phù cúi đầu, anh đứng thẳng dậy lùi ra khỏi người Hứa Sơ Chí.

"Không..." Hứa Sơ Chí hoảng hốt kéo khóa điện tử, "Đừng đi, anh Bạch Phù! Đừng mà..."

Lời cầu xin dần dần biến thành tiếng gào thét, từng tiếng một vang lên đến tê tâm liệt phế.

Nhưng Bạch Phù lại không nhìn gã lần nào nữa, anh lạnh nhạt quay người bước đi.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)

"Sao rồi, bên cảnh sát nói thế nào?"

Bạch Phù ngồi ở ghế lái chính, anh thì thầm hỏi Lương Thanh ngồi bên cạnh.

Cảnh vật bên ngoài nhanh chóng lùi lại, ánh sáng mặt trời lan tỏa, Lương Thanh tắt thiết bị liên lạc, trả lời nhanh: "Họ nói đã định vị được vị trí cơ bản của cơ sở điều trị dựa theo số điện thoại được cung cấp, là khu vực bán cầu nam của hành tinh Bố Nhĩ."

"Hành tinh Bố Nhĩ..." Bạch Phù trầm ngâm một lúc, khi anh đang định nói tiếp thì chiếc xe tự động dừng lại.

"Đến nơi rồi." Lương Thanh nói, "Xuống thôi."

Bạch Phù lấy lại tinh thần, anh giơ tay định tháo dây an toàn thì đúng lúc này, anh nhìn thấy gì đó nên động tác khựng lại.

"Mau nhìn chỗ đó." anh nói, "Có phải là Lâm Siêu không?"

Lâm Siêu, tức thư ký Lâm, trợ lý của Giang Ngôn Châu.

Lương Thanh nheo mắt nhìn theo hướng anh chỉ và thấy bên dưới tòa nhà đối diện Tập đoàn Giang thị có một người đàn ông mặc vest đang vội vàng bước vào xe rồi lái xe rời đi.

"Chính là ông ta!" Lương Thanh nói.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Bạch Phù quyết định ngay lập tức, anh chuyển hệ thống lái tự động sang chế độ bình thường rồi đạp ga tăng tốc đuổi theo!

Tốc độ xe ngay lập tức tăng vọt, tiếng báo động trong xe vang lên, hệ thống thông minh lên tiếng cảnh báo: "Cảnh báo, bạn đã vượt quá tốc độ cho phép."

Bạch Phù hoàn toàn phớt lờ, anh nhanh chóng xoay vô lăng đánh một cú rẽ gấp rồi lao lên cầu vượt.

"Ôi!" Lương Thanh không kịp đề phòng, suýt nữa thì va người vào kính xe, cậu ta quay đầu lại lộ vẻ ngạc nhiên, "Anh Bạch thật sự biết lái xe?!"

"Giấy phép lái xe đạt điểm tuyệt đối." Bạch Phù mỉm cười, "Cậu cứ yên tâm."

Tốc độ cao khiến huyết áp tăng vọt, tim đập thình thịch, Lương Thanh chăm chú nhìn phía trước. Bạch Phù liên tục luồn lách giữa dòng xe cộ như một con báo săn không ngừng bám sát chiếc xe của Lâm Siêu, sau khi băng qua vài con phố, cuối cùng anh giữ vững khoảng cách năm mươi mét, chiếc xe đi trước chưa từng rời khỏi tầm nhìn.

Sắp đuổi kịp rồi!

Lương Thanh nín thở nhìn Bạch Phù khéo léo đánh một cú drift* dừng lại vừa kịp trước đầu xe đối phương khiến đối phương phải phanh gấp.

*Drift là một kỹ thuật lái xe mà người điều khiển cố tình làm thừa lái ở tốc độ cao, khiến bánh sau trượt trên đường nhưng vẫn có thể đảm bảo được tốc độ và hướng di chuyển của xe như mong muốn. Có thể hiểu đơn giản là trước khi vào cua, người lái sẽ khiến góc trượt ở sau lớn hơn ở phía trước và điều khiển bánh trước xoay ngược hướng với góc cua. Ví dụ, khi xe rẽ phải thì vị trí bánh trước sẽ hướng về phía bên trái.

Kít—

"Xuống xe." Bạch Phù bình tĩnh tháo dây an toàn, anh liếc nhìn Lương Thanh đang còn bàng hoàng rồi mở cửa xuống xe.

Lương Thanh tỉnh táo lại và vội vàng theo sau.

Bên ngoài là một sân bay cũ bỏ hoang, xung quanh vắng vẻ không người, Bạch Phù đi tới chỗ xe của đối phương, anh cúi người gõ cửa kính.

"Ra ngoài." Anh nói, "Ở đây có camera, chúng tôi sẽ không làm hại ông."

Trong xe, Lâm Siêu nhìn chằm chằm vào anh, ông ta căng thẳng một lúc rồi cuối cùng chỉ có thể mở cửa bước ra.

"Các cậu muốn làm gì?" Giọng ông ta run rẩy, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Bạch Phù mỉm cười nhẹ nhàng.

Lương Thanh đứng cách đó không xa nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm rồi bước đến, trên mặt hiện lên vẻ châm chọc ném xuống một tờ giấy.

"Ngài Lâm có thể xem cái này trước."

Lâm Siêu nhặt tờ giấy lên, ông ta nhanh chóng liếc nhìn, sau đó sắc mặt bỗng trắng bệch.

Đó là bảng thời khóa biểu của trường mẫu giáo Bố Nhĩ, tức trường mẫu giáo con gái Lâm Siêu đang học.

"Đây là có ý gì?" ông ta đột ngột ngẩng đầu, sắc bén cao giọng.

"Không có ý gì cả." Lương Thanh nhún vai.

Lâm Siêu lộ vẻ lúng túng, ông ta vô thức nhìn về phía Bạch Phù, Bạch Phù vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, anh nói với giọng ôn hòa: "Ngài Lâm là người thông minh, tôi sẽ không vòng vo nữa."

Ngừng lại một chút, anh nhận tờ giấy từ tay đối phương, gấp lại, sau đó chậm rãi xé nó thành từng mảnh vụn.

"Tôi nghĩ ông nên biết rằng, cấp trên của ông, Giang Ngôn Châu, vốn là một kẻ bạo hành gia đình."

Lâm Siêu đột nhiên ngây ra.

Một lúc lâu sau, ông ta ngơ ngác nói: "Vậy nên...?"

Bạch Phù chỉ cười không nói gì, anh cúi đầu nhẹ nhàng rải những mảnh giấy vụn xuống.

"Vậy nên." Lương Thanh tiếp lời, giọng điệu lạnh lùng, "Nếu ông tiếp tục đi theo làm tay sai cho ông ta thì kết cục thế nào, ông nên tự hiểu rõ."

"Tôi..." sắc mặt Lâm Siêu lúc xanh lúc trắng, ông ta lùi lại một bước.

"Ngài Lâm." Lương Thanh tiến một bước gần hơn, "Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Lương Thanh, một phóng viên của nhật báo khu vực Hoa Trung, đây là thẻ phóng viên của tôi."

Nói xong, cậu ta lấy thẻ từ trong túi áo rồi cho đối phương xem.

Lâm Siêu nhìn thoáng qua, cả người run rẩy.

Lương Thanh tiếp tục nói: "Hiện tại, dựa theo các manh mối liên quan, cảnh sát đã xác định được vị trí cơ bản của cơ sở điều trị, chỉ cần chúng tôi muốn tiếp tục tìm kiếm thì việc tìm ra chỉ là vấn đề thời gian."

"Ngài Lâm." Bạch Phù nói, "Vì gia đình của ông, nếu ông sẵn sàng đầu thú thì chúng tôi rất sẵn lòng giúp đỡ ông."

Dưới sức ép liên tục, Lâm Siêu cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, ông ta run rẩy nhìn hai người rồi ngã ngồi xuống đất.

"Ở..." ông ta khàn giọng ho vài cái, "Ở tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Giang thị... trên tầng cao nhất... có một cái két sắt...."

Bạch Phù mở bút ghi âm.

"Trong, trong đó... có hồ sơ lưu trữ về nguồn nhân lực và tài chính mà Giang Ngôn Châu đã cung cấp cho phòng thí nghiệm của cơ sở điều trị, mật khẩu là..."

Lương Thanh nhìn Bạch Phù một cái, hai người trao đổi ánh mắt rồi cùng tiến lên một bước đỡ Lâm Siêu dậy và thu giữ thiết bị liên lạc của ông ta.

"Cảm ơn." Bạch Phù nói, "Đoạn đường sau này, xin hãy tự lo liệu cho bản thân."