Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 99




Chuyện tụng tâm kinh không cần đạo trưởng nhắc tôi cũng sẽ chăm chỉ luyện, bởi chuyện này liên quan đến sinh mạng của bản thân.
Tôi niệm hơn nửa tiếng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Tôi đứng dậy mở cửa phát hiện bên ngoài là tiểu Liên. Cô ấy nhỏ giọng nói t.h.i t.h.ể bà cô được đưa đi hỏa thiêu rồi, giờ chúng tôi phải đi nhận hũ tro cốt rồi đem đi an táng tại nghĩa trang.
Hiện giờ ông cậu không ở đây, việc này đương nhiên giao cho tôi làm. Tôi gật đầu sau đó tự giác đi thay thành quần áo tang màu đen hôm qua.
Tôi định để đạo trưởng và Tôn Tử ở lại biệt thự nghỉ ngơi bởi đạo trưởng bị thương rồi, sắc mặt Tôn Tử cũng rất kém nhưng cậu ta rất kiên trì, nhất định phải đi cùng tôi, đạo trưởng cũng nói cơ thể mình không vấn đề gì.
Tiểu Liên đưa chúng tôi tới khu hỏa táng. Nói là khu hỏa táng thực ra chỉ là một cái lò hỏa táng nhỏ.
Nơi đây chỉ có một người đang tất bật quét nhà cắm nhang, thấy chúng tôi đến lập tức chạy ra chào hỏi.
Anh ta còn chưa kịp mở miệng, tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay đây chẳng phải Quý Lão Tam sao?
Quý Lão Tam cũng đã nhận ra tôi, chỉ vào chúng tôi kinh ngạc, miệng lắp bắp: “Các anh, các anh….”
“Chúng tôi đều là người sống, anh đã hỏa táng xong chưa?” Tiểu Liên chán ghét nhìn Quý Lão Tam hỏi.
“Em gái tiểu Liên đừng có giận dữ với anh như vậy chứ.” Quý Lão Tam cười trừ.
Tiểu Liên cau mày: “Anh là tên lừa đảo, còn nói mình đã đắc đạo để rồi khiến mọi chuyện thành ra như thế này sao?”
Xem ra Quý Lão Tam và tiểu Liên có quen biết. Đối diện với sự chất vấn của tiểu Liên, Quý Lão Tam không có cách nào phản bác, chỉ đành nuốt nước bọt cúi thấp đầu.
Tôi thở dài, người giống như Quý Lão Tam trên đời này có rất nhiều. Mọi chuyện đã qua rồi, không cần thiết phải so đo tính toán nữa.
“Được rồi tiểu Liên, chúng ra còn phải lên núi nữa.” Tôi nói.
Tiểu Liên lúc này mới để Quý Lão Tam đưa hộp tro cốt vào trong chiếc kiệu trắng chúng tôi thuê. Trấn này có quy định người bản địa khi qua đời thì không hỏa thiêu, nhưng đạo trưởng nói t.h.i t.h.ể bọn họ nhất định phải hỏa thiêu, còn phải dán bùa lên, nên chúng tôi đều nghe theo lời đạo trưởng.
Mọi người đều không muốn xảy ra bất kỳ chuyện gì nữa, hy vọng mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua đi.
Chúng tôi cùng với bốn phu kiệu đi lên núi. Cả đoàn mới đi tới dưới chân núi trời đã bắt đầu chuyển sang xám xịt.
Có vẻ như trời sắp mưa rồi, các phu kiệu liền gia tăng tốc độ, chúng tôi cũng vội vã bước nhanh.
Tôn Tử ân cần rót nước mời đạo trưởng, đạo trưởng vô cùng thờ ơ, sắc mặt không chút vui vẻ nhìn về phía trước.
Tôi vô thức thở dài một cái, mới quay đầu lại thì phát hiện ánh mắt của tiểu Liên đang dán lên người tôi, hai mắt gặp nhau khiến tiểu Liên xấu hổ cúi đầu đi tiếp. Nhìn thấy má tiểu Liên đỏ lên, tôi lập tức giả vờ như không biết chuyện gì, cố ý giữ khoảng cách với cô ấy.
“Bây giờ các anh có thể mang tro cốt lên rồi.” Phu kiệu cẩn thận giao cho chúng tôi ba hũ tro cốt. Quy định của trấn này là khi lên tới lưng chừng núi nhất định phải là người thân mang tro cốt lên tiếp.
Tôi, tiểu Liên và Tôn Tử đỡ lấy hũ tro cốt, đây không phải lần đầu tiên tôi cầm hũ tro cốt, nó làm tôi nhớ lại cảnh tượng lúc cha tôi qua đời.
Lúc đó chỉ có mỗi mình tôi, không có tang lễ cũng không có người thân.
“Quác quác quác, quác quác quác.”
Chúng tôi sắp tới mộ phần thì trên đầu có một đàn quạ bay qua. Mới khoảng hai giờ chiều mà bầu trời đã xám xịt.
Tôi nghĩ gần đây bản thân đã nhìn thấy quá nhiều thứ không sạch sẽ, lần này đúng ra là không nên lên núi, nhưng nếu không đi để tiểu Liên một mình tôi không yên tâm.
Bước tới nghĩa trang tôi nhìn thấy nơi này trồng rất nhiều cây hòe, trên cây hòe lơ lửng rất nhiều “người”. Tôi chỉ liếc mắt qua đã thấy rất nhiều khuôn mặt đáng sợ thì lập tức cúi đầu.
Đạo trưởng thấy ánh mắt của tôi mới dùng giọng rất nhỏ nói với tôi: “Đừng sợ, tôi ở đây bọn chúng không dám tới đâu.”
Tôi gật đầu, để hũ tro cốt của Bảo Châu và bà cô vào phần mộ của Đỗ gia, còn Lâm Vỹ Phàm này thì sao đây?
“Tùy tiện đào một cái hố chôn là được rồi.” Tôn Tử nhìn bốn phía nuốt nước bọt thúc giục tôi, nói thời tiết như vậy không chừng lát nữa sẽ mưa, chúng ta xuống núi sẽ càng khó khăn.
Sao có thể tùy tiện như vậy? Đây dù gì cũng là hũ tro cốt, tôi nhìn đạo trưởng, ông ấy bấm ngón tay tìm một chỗ thoáng đãng cho Lâm Vỹ Phàm.
Bia mộ thì thôi khỏi, Lâm Vỹ Phàm lúc còn sống đã làm nhiều chuyện ác hại người, giờ ch.ết đi không ai cúng bái đốt tiền, đây cũng coi như báo ứng của anh ta.
Chôn cất tro cốt của Lâm Vỹ Phàm xong, đoàn chúng tôi chuẩn bị xuống núi. Cái miệng thối của Tôn Tử linh nghiệm rồi, mới đi được nửa đường trời đã đổ cơn mưa tầm tã.
Chúng tôi điên cuồng chạy trong mưa, nghĩ tới thân thể đạo trưởng vẫn đang bị thương, tôi lập tức cúi người chuẩn bị cõng ông ấy thì phát hiện một nữ quỷ chỉ có nửa thân thể đang đi theo chúng tôi xuống núi.
“Sư phụ?” Tôi định nói tình hình cho đạo trưởng.
Ông ấy nhìn tôi nháy mắt ra hiệu cho tôi im miệng, tôi chỉ đành nuốt lại lời chưa kịp nói, cõng ông ấy chạy thật nhanh.
Sắp tới chân núi, tôi liếc mắt nhìn về phía sau, nữ quỷ vẫn đi theo, tôi thấp giọng hỏi đạo trưởng: “Sư phụ, không phải cô ta muốn theo chúng ta về chứ?”
Đạo trưởng rất lãnh đạm nói: “Có tôi ở đây cô ta không dám lại gần đâu, kệ đi.”
Tôi gật đầu coi như không thấy gì. Mọi người về tới lò hỏa táng của Quý Lão Tam thì tính toán chi trả chi phí.