Ánh mắt của Quý Lão Tam cứ dán vào sau lưng tôi, nói năng cũng trở nên lắp bắp. Lẽ nào anh ta cũng có thể thấy những thứ không sạch sẽ?
“Được rồi, tiền tôi nhận rồi, các anh mau rời khỏi đây đi.” Quý Lão Tam nuốt nước bọt thúc giục chúng tôi.
Tiểu Liên nhìn bên ngoài mưa càng ngày càng lớn thì chau mày khó chịu: “Quý Lão Tam anh có ý gì vậy hả? Mưa lớn như vậy chúng tôi về kiểu gì? Chí ít cũng phải để chúng tôi trú mưa chứ?”
Quý Lão Tam mặt mũi bối rối nhìn tiểu Liên đang phẫn nộ thì chỉ đành thỏa hiệp, nét mặt đầy lo lắng quay người đi thắp vài nén nhang rồi mời chúng tôi ngồi xuống uống trà.
Tôn Tử nhanh tay nhanh chân ân cần rót trà cho đạo trưởng, đạo trưởng chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi không uống trà”.
Nói xong ông ta lấy từ trong lớp áo trong ra một điếu thuốc cuộn bằng tay màu trắng. Tôi và Tôn Tử trước đây cũng từng hút loại thuốc này. Thời còn trẻ tâm lý phản nghịch muốn hút thuốc nhưng gia đình không cho, chỉ có thể lấy trộm các đầu mẩu thuốc, gỡ thuốc còn lại bên trong ra rồi dùng giấy cuộn lại hút.
Mùi vị của thuốc này rất hắc, nhưng lúc đó chúng tôi cảm thấy hút thuốc trông rất ngầu nên cũng hút loại thuốc cuộn này hơn một năm.
“Đạo trưởng, thì ra ông cũng thích hút thuốc, về tới tôi sẽ đi mua thuốc cho ông.” Tôn Tử cười nói với đạo trưởng.
Đạo trưởng lạnh lùng liếc Tôn Tử một cái, biểu cảm rất thờ ơ nói: “Không cần đâu, vô công bất thụ hưởng, sau này anh tránh xa tôi một chút là được.”
Tôi không hiểu nổi tại sao đạo trưởng đối với Tôn Tử lại lạnh nhạt như vậy, có lẽ là do hôm qua cậu ta muốn cướp thanh kiếm đã mạo phạm đến ông ấy.
Mặc dù ông ta ở trong thân x.ác một đứa trẻ nhưng thực chất linh hồn là một người hơn năm mươi tuổi, nhất định là ghim thù rồi.
Thấy đạo trưởng đối với mình không chút khách khí Tôn Tử chỉ đành cười trừ hỏi đạo trưởng đã đói chưa.
Đạo trưởng không thèm đáp lời, tôi quay qua hỏi Quý Lão Tam ở đây có gì ăn không chúng tôi muốn mua một chút. Mọi người đều mệt cả ngày rồi, quãng đường lên xuống núi đều tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Tôi vẫn còn m.áu gà đen có thể uống vài ngụm, bọn họ không có gì ăn thì chỉ có thể nhịn đói.
Quý Lão Tam nhìn nữ quỷ đang bay trước cửa, khó khăn nuốt nước bọt: “Không, không cần tiền, nhưng chỗ tôi chỉ có mấy cái màn thầu, tôi đi lấy cho các anh.”
Quý Lão Tam nói xong liền quay người đi lấy. Tôi giả vờ quay đầu nhìn mưa bên ngoài, mắt quét qua nữ quỷ. Cô ta đầu tóc rối bời, mặc một chiếc áo khoác rách nát, phần dưới cơ thể không có, nội tạng treo lơ lửng trên xương sườn, trông rất khủng khiếp.
Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, thấy vậy tôi lập tức quay đầu dời ánh mắt qua hướng khác. Quý Lão Tam mang tới hai đĩa màn thầu và một ít dưa chua, Tôn Tử và mấy người tùy tiện ăn một chút. Tôi và đạo trưởng đến đũa cũng không động vào.
Tôi không ăn nổi những thức ăn bình thường này, mà đạo trưởng là bị quỷ đả thương cơ thể chưa hồi phục nên cũng không có tâm trạng ăn uống, chỉ không ngừng hút thuốc.
Chúng tôi ngồi chỗ Quý Lão Tam khoảng hơn một tiếng mưa cũng từ từ ngớt. Quý Lão Tam đợi không nổi nữa lại giục chúng tôi rời đi.
Trông bộ dạng nhát gan của anh ta tôi không hiểu nổi tại sao anh ta có thể làm một tên lừa đảo chuyên đi lừa người khác.
Về tới biệt thự cũng đã là hơn bảy giờ tối, tiểu Liên và Tôn Tử đều về phòng tắm rửa. Tâm trí tôi luôn thấp thỏm bất an vì nữ quỷ đó đã theo chúng tôi về tới biệt thự. Đạo trưởng dặn dò tôi không được quay đầu lại nhìn nhưng tôi vẫn không nhịn được mà quay lại nhìn một lần.
Tôi và cô ta chưa từng gặp gỡ quen biết, tại sao lại cứ đi theo tôi?
“Cơ thể cậu mang khí âm rất nặng, cô ta đi theo cậu là muốn nhập vào cơ thể cậu đi thực hiện nguyện vọng chưa hoàn thành.” Đạo trưởng một tay cầm đậu nành một tay cầm rượu hùng hoàng nói: “Đi, lên lầu bôi thuốc cho cậu.”
Tôi à một tiếng rồi đi cùng đạo trưởng lên lầu, nữ quỷ kia cũng bay lên theo. Đạo trưởng vẽ một đường ngoài cửa phòng khiến nữ quỷ kia chỉ có thể ở bên ngoài không vào được.
“Phù!” Tôi cuối cùng có thể yên tâm mà thở phào.
Đạo trưởng uống một ngụm lớn rượu hùng hoàng sau đó tự phun lên vết thương trên cơ thể mình. Tôi định thần lại mới phát hiện vết thương của đạo trưởng vẫn chưa lành.
“Sư phụ, cái này?” Tôi bỗng dưng cảm thấy lo lắng.
Đạo trưởng chau mày, cắn đầu ngón tay chảy m.áu rồi hòa vào trong ly nước, lại đốt thêm 1 tờ bùa màu vàng hòa lẫn vào rồi uống.
“Sao rồi?” Tôi nhìn chằm chằm ông ta.
Ông ta bị thương tôi là người có trách nhiệm lớn nhất. Nếu không phải do tôi, với bản lĩnh bình thường của ông ta hoàn toàn có thể dễ dàng khống chế Bảo Châu.
“Không sao.” Đạo trưởng nói xong móc từ trong người ra bình hồ lô trắng uống từng ngụm lớn.
Tôi có chút không hiểu tại sao đạo trưởng cũng phải uống m.áu, muốn mở miệng hỏi lại bị ông ta nhắc nhở đi đọc tâm kinh.
Đợi tôi đọc xong tâm kinh quay lại nhìn thì đạo trưởng đã ngủ khò khò rồi. Tôi giúp ông ta cởi áo ngoài ướt nhẹp ra, lau người rồi đắp chăn lên tránh để ông ta cảm lạnh.