Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 446




Liễu Trường Minh nghe vậy khinh thường cười: "g.i.ế.t sư phụ ngươi? Ta cũng nói thẳng cho ngươi biết, ta không hề tự mình ra tay, ông ấy c.h.ế.t trong ảo giác.”
Liễu Trường Minh nói xong liền vung tay lên, trước mặt tôi xuất hiện một cảnh tượng
Đó là cảnh sau khi sư phụ vào hang, ông ấy đi qua đám hoa Bỉ Ngạn rồi bị chúng mê hoặc thần trí, tôi thấy rất rõ, ông ấy cúi đầu rồi ngồi sụp xuống, khóc lóc thảm thiết.
Hoa Bỉ Ngạn từng chút một tới gần sư phụ, sư phụ thấp giọng tru lên, toàn thân run rẩy.
Ông ấy không ngừng hét lên: "Tiểu Tuệ, Tiểu Tuệ, là anh, là anh có lỗi với em, anh sai rồi, anh sai rồi."
Tôi nhớ sư phụ đã từng nói tên của sư mẫu là Âm Tuệ, hoa Bỉ Ngạn có thể tìm ra chỗ yếu nhất trong bản thân mỗi con người, khiến con người không thể tự giải thoát.
Hẳn là trong ảo ảnh sư phụ đã nhìn thấy vợ mình, vậy nên mới đau khổ tột cùng.
Lúc này lá liễu từng cái rủ xuống, trói chặt sư phụ, cuối cùng sư phụ bị treo đầu trên cây liễu.
Ban đầu, tôi nghĩ rằng Liễu Trường Minh nhân lúc sư phụ thần trí không thông mà g.i.ế.t ông ấy, nhưng cuối cùng, tôi phát hiện ra mình sai rồi.
Sư phụ giãy giụa rút con d.a.o găm bên hông ra, dây leo đã nới lỏng ra rồi, nhưng ông ấy không chút do dự c.h.é.m vào cổ mình.
Chiếc đầu đẫm m.á.u bị tách ra khỏi cơ thể, sư phụ đã c.h.ế.t trong chính sự dằn vặt của mình.
Tôi hít một hơi, cảnh tượng đó cũng biến mất.
“Cái loại công phu chỉ như mèo ba chân như các ngươi, cơ bản chẳng cần ta phải ra tay.” Liễu Trường Minh lạnh lùng nhìn ta.
"Đủ rồi, ta nói, thả chàng ấy đi, tại sao huynh…?" Thanh Thanh thanh âm bắt đầu run rẩy.
"Sư muội, là do hắn không biết tự lượng sức mình, không ngừng quấy rầy ta, cứ muốn tìm chỗ c.h.ế.t, chẳng lẽ ta cứ như vậy để hắn đi sao?" Liễu Trường Minh tức giận hỏi.
"Thanh Thanh, em còn lo lắng cho an nguy của anh, nghĩa là em không giận anh, anh xin em đấy, trở về bên cạnh anh đi, được không?" Tôi cầu xin.
Chuyện con cái như một nhát d.a.o cứa vào tim tôi, khiến tôi đau đớn vô cùng.
Thanh Thanh trở nên như thế này, tất cả là do tôi.
Thanh Thanh vai run lên, mái tóc hoa râm của cô ấy lắc lư qua lại, giọng của cô ấy nghe như đang khóc: "Không thể, chúng ta đã không thể nào nữa rồi."
"Tại sao? Thanh Thanh, quay lại nhìn anh đi. " Tôi lo lắng kéo Thanh Thanh.
Thanh Thanh ngoan cố không chịu quay đầu lại, Liễu Trường Minh ở một bên nhíu mày: "Sư muội, nếu nàng quay đầu lại, tên phàm phu tục tử này nhất định sẽ bị dọa sợ chạy đi mất.”
“Câm miệng!” Tôi quát lớn với Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh vừa nghe thấy đã nheo đôi mắt dài và hẹp lại, lạnh lùng nhìn tôi. Cơ thể Thanh Thanh khẽ cử động, cô ấy dường như đã lấy hết can đảm, quay về phía tôi.
Tôi nghĩ cho dù Thanh Thanh có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, chỉ cần cô ấy là Mộ Thanh Thanh, tôi sẽ không ngần ngại trao cho cô ấy một cái ôm ấm áp, nói với cô ấy rằng tôi sẽ không bao giờ rời xa cô ấy.
Nhưng khi Thanh Thanh thực sự quay lại, tôi sợ hãi lùi lại một bước.
Trên mặt Thanh Thanh, từng mảng da bong ra, thịt đỏ tươi và kinh mạch nổi lên trên má, trên xương trán, hai hàng lông mày đã biến mất, thay vào đó là xương xám lờ mờ hiện ra.
Khóe miệng cô nổi lên bọt trắng, dịch nhầy xanh không ngừng chảy ra từ khóe miệng, da cổ nhão và xệ xuống, phần còn lại của cơ thể được quần áo quấn chặt.
Tôi sửng sốt, mới không gặp có mấy ngày, Thanh Thanh sao lại biến thành thế này rồi?
“Ngươi sợ sao?” Liễu Trường Minh đứng ở Thanh Thanh bên người, trên môi lộ ra nụ cười tà ác.
“Ngươi đã làm gì Thanh Thanh rồi?” Tôi tức giận trừng mắt nhìn Liễu Trường Minh.
Chiếc quạt xếp của Liễu Trường Minh đè lên cổ họng tôi, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi: “Minh Hứa Diệp, tất cả chuyện này đều do ngươi mà ra. Ngươi đã làm tổn thương đến trái tim của thi quỷ, vậy nên Thanh Thanh mới bị hủy dung. Nàng ấy thành ra như vậy, tất cả đều là do ngươi ban ơn cả đấy.”
“Dừng tay lại đi, đừng nói nữa.” Thanh Thanh lớn tiếng cắt đứt Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh liếc tôi một cái, đặt chiếc quạt xếp trong tay xuống: “Ngươi không hề thật lòng với Thanh Thanh, cút đi.”
“Ta không đi.” Tôi lấy hết can đảm đến gần Thanh Thanh.
Mặc dù vẻ ngoài của cô ấy cực kỳ đáng sợ, nhưng trong tâm trí tôi, cô ấy là Mộ Thanh Thanh, là người đã vì tôi mà chịu đựng mọi thứ.
“Hứa Diệp?” Thấy tôi đến gần, trong mắt Thanh Thanh lộ ra vẻ cực kỳ tự ti, cố ý lùi ra sau, cố gắng giữ khoảng cách với tôi.
“Anh yêu em.” Tôi nâng khuôn mặt không thể nhận dạng của Thanh Thanh lên và hôn nó không chút do dự.
Trên má Thanh Thanh chảy ra chất lỏng ấm áp, cơ thể gầy gò của cô ấy run rẩy trong vòng tay tôi.
“Minh Hứa Diêp!” Móng tay dài của Liễu Trường Minh đ.â.m vào lưng tôi, cơ thể tôi đau đớn nghiêng về phía trước, Liễu Trường Minh đá mạnh vào xương sống của tôi.
Tôi bị đá một cú bất ngờ, nằm trên mặt đất không thể di chuyển, Liễu Trường Minh hung ác nắm lấy một cánh tay của tôi rồi vặn mạnh một cái.
“Cạch” một tiếng, mặt tôi co giật vì đau, tôi khẽ quay mặt lại, từ khóe mắt nhìn thấy chiếc xương trắng đã đ.â.m vào da mình.
“A a a a a.” Tôi vốn muốn nhịn đau, bởi trước mặt Thanh Thanh, tôi tuyệt đối sẽ không chịu thua Liễu Trường Minh.
Thế nhưng cơn đau đến thấu xương vẫn khiến tôi không nhịn được mà kêu lên.
“Dừng lại, dừng lại.” Thanh Thanh kích động đẩy Liễu Trường Minh sang một bên, Liễu Trường Minh nhíu mày, tức giận chỉ vào Thanh Thanh.
"Mộ Thanh Thanh, ta vì nàng mà sống trong ác mộng, vì nàng mà ta thỏa hiệp hết lần này đến lần khác, nàng đã phản bội ta một lần, lẽ nào còn muốn phản bội ta lần thứ hai sao? Nàng phải biết, nếu như ta thật sự mang hết trái tim của thi quỷ về đây, nàng sẽ trở nên như thế nào." Lời nói của Liễu Trường Minh đầy đe dọa.
“Ta bây giờ người không ra người ma không ra ma, sớm đã không muốn sống nữa rồi.” Thanh Thanh quay đầu nhìn Liễu Trường Minh: “Huynh đang tra tấn ra, huynh không muốn ta c.h.ế.t, nhưng lại dùng cách này, khiến ta sống không bằng c.h.ế.t.”