Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 445




“Thực ra, trước kia sư tổ ta đã từng tới nơi này rồi, tuy rằng bị Liễu Trường Minh hại cho tàn phế một cánh tay, hút đi nửa hồn lực, nhưng vẫn lê được thân, giao tấm bản đồ này cho sư phụ ta." Khang Thần nói xong liền chỉ vào một lối trước ngã ba phía trước: “Đi thôi, chính là nó.”
Có vẻ như Khang Thần nhờ tôi dẫn đường là để mê hoặc tôi, một là để tôi buông lỏng cảnh giác với hắn, hai là nếu trốn sau lưng tôi, hắn sẽ an toàn hơn.
Tôi nhìn Khang Thần, không khỏi bước chậm lại, nếu nói như vậy, chẳng lẽ suốt quãng đường hắn đưa tôi theo chỉ để tôi bảo vệ hắn sao?
“Ngươi nhìn xem!” Khang Thần trực tiếp chỉ vào cánh cửa màu đồng phía trước, gương mặt trở nên cực kỳ hưng phấn.
“Nghe nói người sống ở đây chính là nữ nhân mà Liễu Trường Minh yêu nhất, trái tim của hắn nằm trên chính cơ thể người đó.” Hắn hưng phấn nói.
Đương nhiên, Khang Thần không biết về mối quan hệ giữa tôi và Thanh Thanh, hắn nhanh chóng chạy về phía cánh cửa, khoảnh khắc hắn mở cửa ra, một năng lượng mạnh mẽ đã lao về phía Khang Thần.
Khang Thần mất trọng tâm và bay về phía tôi.
“Aaaa.” Khang Thần nắm chặt lấy góc áo của tôi.
Tôi đẩy tay Khang Thần ra, đi về phía cánh cửa màu đồng, nhiệt độ bên trong lạnh hơn bên ngoài, một giọng nói thấu xương lọt vào tai tôi.
"Ai?"
Giọng nói già nua khàn khàn, nhưng dù vậy vẫn khiến tôi có một cảm giác quen thuộc khó tả.
Khi tôi từ từ đến gần bóng người màu đỏ, người đó bỗng quay lưng lại với tôi rồi hét lớn: "Đừng có lại đây!"
“Cô là….?” Tôi nghiến răng nghiến lợi, bởi vì chiếc áo lụa màu đỏ này giống hệt với chiếc áo của Thanh Thanh.
Nhưng người phụ nữ trước mặt tôi tóc bạc trắng cả vai, lưng hơi gù, nhìn như một bà lão rất già.
"Tìm được rồi? Cuối cùng tìm được rồi?" Khang Thần hưng phấn nắm lấy nắm đ.ấ.m cửa, từng chút một đẩy vào. Tôi nghiến răng thật chặt, trong đầu hiện lên hình ảnh Thanh Thanh trong vòng tay tôi, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, lúc đó Thanh Thanh vừa mất con, đau khổ đến mức tái nhợt người, khuôn mặt cũng xuất hiện thêm nếp nhăn.
Chỉ là lúc đó, lòng tôi cũng đau như cắt, hoàn toàn không để ý đến những điều đó.
"Rầm" một tiếng, Khang Thần vừa rút cây gậy ra khỏi tay thì đã bị một bóng trắng bên ngoài cho một chưởng bay ra ngoài cửa.
Cái bóng vừa xẹt qua, tôi liền biết đó chính là Liễu Trường Minh. Tôi vội vàng xoay người lui lại, Liễu Trường Minh từng bước một ép tới, cuối cùng trong nháy mắt lại biến mất ngay trước mặt tôi.
Tôi quay người muốn nắm tay Thanh Thanh rời đi, nhưng bàn tay lạnh lẽo đáng sợ kia lại hất mạnh tôi ra.
Thanh Thanh quay lưng lại với tôi, lạnh lùng nói: "Chàng đi đi, chúng ta chẳng thể tiếp tục nữa rồi."
Liễu Trường Minh vốn đang chiếc quạt gấp lên để tấn công tôi, nhưng khi Thanh Thanh nói vậy, hắn liền dừng lại và nhìn tôi với vẻ thích thú.
“Ngươi nghe thấy chưa, Thanh Thanh bảo ngươi cút đi.” Liễu Trường Minh trịch thượng nói với tôi bằng thái độ của kẻ chiến thắng.
"Thanh Thanh, em nói gì vậy?" Tôi không quan tâm đến những luồng khí lạnh thấu xương ấy, nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô ấy: "Em sao vậy? Thanh Thanh?"
“Ta bảo chàng đi đi, chàng nghe không hiểu tiếng người sao?” Thanh Thanh tức giận hét lớn.
Ánh mắt Liễu Trường Minh lóe lên, hắn ta nhanh chóng đến gần tôi, hai tay giữ chặt vai tôi như kẹp sắt: “Thanh Thanh bảo ngươi cút ra ngoài!”
“Buông ra.” Tôi quay lại, đ.ấ.m trái tay vào Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh nhìn n.g.ự.c tôi, ánh mắt rõ ràng đã thay đổi: "Ngươi?"
Tôi cụp mắt xuống, thấy một mảng vảy lớn màu đỏ mọc ra từ vùng n.g.ự.c bị thương của mình, tạo nên sự tương phản rõ rệt với làn da nhợt nhạt.
"Hừ, chẳng phải ngươi nhận đạo trưởng đó làm sư phụ à, bây giờ đã thành yêu luôn rồi." Liễu Trường Minh tràn đầy châm chọc.
“Liễu Trường Minh, hôm nay bất luận ta có thể mang Thanh Thanh đi hay không, ngươi cũng sẽ c.h.ế.t.” Tôi trừng mắt Liễu Trường Minh: “Ngươi g.i.ế.t sư phụ của ta, ta tuyệt không tha ngươi.”