Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 424




“Đáng c.h.ế.t, đáng c.h.ế.t, đáng c.h.ế.t!” Hạ Đông Hải điên cuồng khua thanh kiếm trừ ma trong tay, động tác dứt khoát khiến xác ướp căn bản không thể tránh được, tôi thật sự không biết đây rốt cuộc là do tác dụng của nội đan của Thanh Thanh, hay là lửa giận trong lòng của Hạ Đông Hải đang phát tác.
“Phụt” một tiếng, hơn một tiếng đồng hồ sau, xác ướp cuối cùng cũng bị c.h.é.m trúng.
Lớp da khô khốc của hắn lộ ra một cái lỗ lớn, bên trong lại không hề chảy máu, động tác của xác ướp đó rõ ràng đã chậm lại.
Cuối cùng chỉ biết tránh né trường kiếm của Hạ Đông Hải, nhanh chống chạy về hướng quan tài màu đen của hắn.
Hạ Đông Hải thừa thắng xông lên, tôi nhìn hướng trốn chạy của xác ướp cảm thấy không đúng, nó dường như muốn dẫn dụ Hạ Đông Hải đến một nơi nào đó.
“Hạ Đông Hải đừng đuổi nữa!” Tôi vừa đuổi theo vừa gọi Hạ Đông Hải lại.
Nhưng đã muộn mất rồi, Hạ Đông Hải đã quẹo vào một ngả khách nhanh chóng đuổi theo phía sau xác ướp, tiến vào một cái hang tăm tối.
“Đông Hải?” Tôi gọi to.
“Vù vù vù.” Một cơn gió thổi qua, phía sau tôi dường như có thứ gì đó đang lại gần.
Nó chắc là đã đi theo tôi một lúc rồi, vừa rồi tôi chỉ chú ý đến Hạ Đông Hải nên không phát hiện ra, ma trơi trên tường lập lòe, tôi nhíu mắt lại nhìn cái bóng đổ trên đất.
Một cái bóng cao lớn ở sau lưng tôi, trong tay tôi không có thanh kiếm trừ ma, tay không chưa chắc là đối thủ của đối phương.
Nhưng vẫn cố chấp quay người lại, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy đối phương, tôi c.h.ế.t lặng cả người.
“Tôn Tử?” Tôi mở to mắt nhìn người đàn ông trước mắt.
Tôn Tử nhìn tôi cười: “Minh Dương, huynh đệ tốt của tôi! “
Tôn Tử nhìn tôi vẫy tay, tôi chớp chớp mắt, đây là chuyện gì vậy?
“Minh Dương, cậu qua đây.” Lại một âm thanh quen thuộc bên tai tôi, âm thanh này?
Gương mặt của Kiến Nam phản chiếu trong mắt tôi, tôi cảm thấy cả người dường như bị một thứ gì đó trói chặt, cả người không có một chút sức lực.
Thật là mệt, muốn ngủ một lát.
“Minh Dương, cậu đến đây cùng bọn tôi xuống địa ngục đi, ha ha ha, ha ha ha. “ Âm thanh chói tai đó làm cả người tôi phát run.
Lần nữa mở mắt ra đã phát hiện bản thân đã bị cành lá của cây liễu trói chặt thành đòn bánh tét, tôi cố gắng cử động người, nhưng lực bất tòng tâm.
“A a a.”
Tay tôi bị trói chặt đến đau nhói, cả người đều rút lại, cổ tay bị lá liễu trói chặt đến lộ cả vết hằn đỏ. “Ào ào, ào ào.”
Lá liễu bị gió đêm thổi nhè nhẹ lay động, từng chiếc lá giống như vòi hút đnag từ từ hút cạn m.á.u trong người tôi.
Lẽ nào phải bó tay chịu trói? Lẽ nào chỉ có thể đợi người khác đến cứu tôi? Không, tôi không cần, tôi không phải phế vật!
Một luồng nhiệt nóng xông vào tim tôi, tôi dùng sức giải thoát hai bàn tay, lá liễu “phựt” một tiếng văng ra tung tóe, cả người tôi từ trên cây rơi xuống.
Những bông hoa trên bờ lập tức tụ lại về phía tôi, một cỗ mùi thối rửa nhàn nhạt truyền đến, cảnh vật trước mắt tôi càng lúc càng mơ hồ.
Ảo giác! Mùi hương của loài hoa bỉ ngạn này, có thể làm cho người khác sinh ra ảo giác!
Tôi ý thức được điều này liền lập tức nhắm chặt mắt, giống như sư phụ nói, lúc nào không thể phân biệt được thật giả nữa, nhắm chặt mắt dùng tâm cảm nhận, có thể làm cho bản thân trở nên tỉnh táo hơn.
Tôi nhắm chặt mặt, vươn tay nhổ đi những bông hoa bỉ ngạn đang vướng trên người tôi.
“Soạt” một tiếng, hoa bỉ ngạn trong tay tôi lập tức khô héo, tôi đứng dậy, nhắm chặt mắt đi về phía trước.
Âm thanh đánh nhau càng lúc càng gần, tôi tin Hạ Đông Hải chắc là cách tôi không xa.
“Vù” một tiếng, có sát khí.
Tôi xoay người tránh đi, “đùng” dường như có thứ gì đó rơi xuống mặt đất.
Mở mắt ra nhìn trên mặt đất, là kiếm trừ ma? Không hay rồi, Hạ Đông Hải bị tên xác ướp đó chiếm thế thượng phong rồi, tôi nhanh chóng nhặt lấy thanh kiếm trên mặt đất đi nhanh về phía phát ra tiếng động.
Phát hiện Hạ Đông Hải đang đứng bên cạnh cỗ quan tài màu đen, vai cậu ấy run rẩy, hai tay đang dùng sức bóp chặt cổ mình, còn xác ướp đó lại không thấy tung tích đâu.
“Hạ Đông Hải? Hạ Đông Hải?” Tôi đi lên phía trước vỗ mạnh lên vai Hạ Đông Hải để cậu ấy có thể tỉnh táo lại một chút.
Hạ Đông Hải giống như bừng tỉnh từ trong cõi mộng, bị dọa đến cả người đẫm mồ hôi, gương mặt mê man nhìn tôi.
“Khụ khụ khụ.” Cậu ấy ho sặc sụa buông cái cổ của bản thân ra, gương mặt bàng hoàng.
“Những bông hoa bỉ ngạn đó có thể mê hoặc tâm trí con người, để chúng ta sản sinh ảo giác, chúng ta phải thật cảnh giác, nếu không rất dễ bị khống chế.” Tôi nhắc nhở Hạ Đông Hải. Cậu ấy gật gật đầu, dùng sức bấu vào cánh tay của mình để duy trì sự tỉnh táo.
Nhưng tôi và Hạ Đông Hải vừa quay người chuẩn bị rời đi, liền phát hiện không đúng. Trước mặt chúng tôi lại có ba cái động, vừa nãy đi vào rõ ràng chỉ có một cái.
“Chúng ta nên làm sao đây?” Hạ Đông Hải nhìn ba cái cửa động, phút chốc nhíu mày nhìn tôi hỏi.
Nghĩ một lát liền hỏi trong túi của Hạ Đông Hải còn có dây vải không, Hạ Đông Hải gật gật đầu, rút ra một cái đưa cho tôi.
“Chúng ta đều bịt mắt lại, dùng tai lắng nghe, đường đi thật nhất định sẽ có tiếng gió, cậu níu lấy quần áo của tôi chung ta cùng nhau đi.” Tôi nói xong liền bịt mắt lại.
Hạ Đông Hải ở bên nắm lấy góc áo của tôi, tôi một tay mang kiếm trừ ma, một tay mò về phía trước, đi nhanh về phía trước.