Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 423




“Không được, chúng ta cùng đi.” Cơ thể tôi có chút run rẩy, miễn cưỡng đứng dậy, bây giờ chút vết thương này đối với tôi mà nói không là gì cả.
Hạ Đông Hải biết rõ cậu ấy cản không được tôi, quay đầu nhìn tôi một cái, thở dài một cái, rồi dìu tôi đi về phía quan tài Thanh Huyền, đã hai ngày hai đêm rồi, tôi đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Sư phụ đã giao thanh kiếm trừ ma cho tôi nên trong lòng sớm đã có chuẩn bị.
Hạ Đông Hải khom người đi vào mật đạo, tôi cũng theo sát phía sau, trong hang động hun hút xộc lên một cỗ mùi m.á.u tanh nồng đậm, vừa ngửi thấy liền cảm thấy lồng n.g.ự.c khó chịu không nhịn được buồn nôn.
Hạ Đông Hải ngẩng đầu nhìn tôi: “Mùi m.á.u tanh nồng nặc như vậy, nhất định là đã có rất nhiều người c.h.ế.t.”
Tôi gật gật đầu, trong lòng càng thêm lo lắng, lúc nào cũng cảnh giác nhìn xung quanh, tôi phát hiện lần trước đi xuống dưới này tối đen, lần này trong động đã có ánh sáng, những đóm lửa này giống như có người thắp lên cho bọn tôi.
“Hạ Đông Hải chúng ta phải cẩn thận, tôi sợ ở đây có bẫy.” Tâm tư của Liễu Trường Minh sâu như biển, tôi đã dùng cả m.á.u và nước mắt để lĩnh hội, hiện tại chỉ cần nghĩ đến hắn liền chỉ hận không thể rút gân lột da hắn.
Nhưng mà, tôi không thể làm thế, tôi nhất định phải kiên định, trong đầu đều là sự trả giá, mà sư phụ đã nói, lẽ nào trả giá mà sư phụ nói chính là mất đi người mình yêu nhất sao?”
“Minh Dương, cậu xem!” Âm điệu của Hạ Đông Hải đột nhiên cao lên rất nhiều, tôi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện cây liễu phía trước mặt giống như cánh tay của ma quỷ đang đong đưa trong gió.
Bên kia bờ hoa nở vô cùng rực rỡ, một trời đỏ rực lóa mắt.
“Ở đây sao lại có cây liễu được? Còn có?” Hạ Đông Hải đi nhanh qua, cậu ấy cúi người, chìa tay ra sờ những ông hoa trên bờ sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
“Làm sao vậy?” Tôi có một dự cảm không tốt.
Hạ Đông Hải ngẩng đầu lên ngửi xung quanh: “Minh Dương cậu qua đây xem, những bông hoa này dường như được tưới bằng máu.”
“Cái gì?” Tôi đi nhanh đến bên cạnh Hạ Đông Hải, nhìn vết m.á.u màu đỏ trên tay Hạ Đông Hải, bất giác nhíu mày.
Hoa bỉ ngạn là hoa của địa ngục, âm khí nặng nề, bây giờ còn được tưới bởi m.á.u tươi? Tôi nghĩ đó chắc chắn là dụng ý của Liễu Trường Minh.
“Không được, không thể giữ lại những bông hoa này được.” Hạ Đông Hải lẩm bẩm nói.
Tôi cũng gật cũng gật đầu, rút thanh kiếm trừ ma c.h.é.m vè phía những bông hoa đó, những bông hoa nghiêng người tránh đi, thân cây to khỏe dường như c.h.é.m không đứt hết được.
Một nhát kiếm vừa c.h.é.m xuống, bên đó dường như bắt đầu mọc lại nhanh hơn.
Hơn nữa những thân cây bị c.h.é.m đứt kia ở bên trong chảy ra dịch màu đỏ, còn đỏ hơn cả m.á.u tươi. “Những thứ đồ này sợ nhất là lửa thiêu.” Hạ Đông Hải nhìn chằm chằm những bông hoa này: “Nhưng mà trên người tôi đã không còn lửa nữa rồi.” Hạ Đông Hải mò mẫm nửa ngày cuối cùng thở dài một hơi.
“Bỏ đi, bây giờ cứ để nó như vầy trước đã, đi tìm sư phụ cấp bách hơn.” Tôi gấp gáp nhìn xung quanh.
“Bình bịch, bình bịch.” Tiếng bước chân đột nhiên truyền đến, mặt đất vang lên tiếng ầm ầm.
“Đông Hải, lùi về sau!” Tôi hét về phía Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải không có lùi về sau, mà cả người đang đứng đờ ra ở đó, giống như biến thành tượng tạc vậy.
“Đông Hải?” Tôi chạy về phía Hạ Đông Hải, đầu cậu ấy ngẩng lên nhìn lên phía trên.
“Cậu?”
“Lạch cạch, lạch cạch.”
Hai giọt m.á.u tươi rơi trên trán và gò má của Hạ Đông Hải, tôi thuận theo ánh mắt cùa Hạ Đông Hải nhìn lên, cả người đều đóng băng.
Lúc tôi ngước mặt nhìn lên, bên trong những tán lá dài ngoằng của cây liễu lấp ló một cái đầu có gương mặt mà tôi và Hạ Đông Hải vô cùng quen thuộc. Trên cái đầu to đó là ánh mắt của sư phụ, hơn nữa ánh mắt của sư phụ dường như muốn tứa máu, cả con ngươi lồi ra đang mở to trừng trừng, nhìn về phía tôi và Hạ Đông Hải.
“Ba… ba!” Môi Hạ Đông Hải run lẩy bẩy.
“Bình bịch!”
Âm thanh đó càng lúc càng gần, tôi và Hạ Đông Hải lại dường như bị trói chặt ở đó không thể động đậy được, không phải vì phép thuật mà vì nội tâm quá mức kinh hoàng và đau đớn.
“Đông Hải?” Tôi cắn chặt răng, tay đặt lên vai Hạ Đông Hải.
“Aaaaa!” Hạ Đông Hải điên cuồng hét lớn, cả người như mũi tên đã phóng ra, tôi hồi thần lại Hạ Đông Hải đã xông lên đánh nhau với xác ướp.
Hơn nữa trong tay Hạ Đông Hải không có bất kỳ vũ khí nào, tay không đối đầu trực diện với xác ướp.
Nhưng khí thế không hề thua kém xác ướp kia, tôi cũng xông lên trợ giúp, Hạ Đông Hải lại đẩy tôi về phía sau, cậu ấy muốn tự tay g.i.ế.t c.h.ế.t xác ướp kia.
Tôi chỉ đang quăng thanh kiếm trừ ma trong tay cho Hạ Đông Hải, hôm nay cho dù đối với Hạ Đông Hải hay là tôi đều như ngày tận thế.
Cậu ấy mất đi ba, còn tôi mất đi người phụ nữ mà mình yêu nhất, cắt đứt mối liên kết giữa tôi và cô ấy, bây giờ đến sư phụ người luôn bảo vệ tôi?