Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 391




Cô ấy nằm trong lòng tôi dần bình tĩnh lại, tôi nghe được hơi thở đều đặn, cơ thể suy yếu của Thanh Thanh dựa vào người tôi.
Cô ấy ngủ rồi, ở tình trạng kích động như vậy chìm vào giấc ngủ, có thể thấy Thanh Thanh bây giờ có bao nhiêu kiệt quệ.
Tôi ôm chặt Thanh Thanh, quay đầy nói với sư phụ: “Xuất phát thôi.”
Thanh Thanh không thể nhìn đứa trẻ c.h.ế.t đi, vậy thì tôi làm sao có thể mở to mắt nhìn Thanh Thanh c.h.ế.t đi? Đây không phải là con của chúng tôi, nó là một ác ma đang hút lấy sự sống của Thanh Thanh.
Nó từng bước từng bước đẩy Thanh Thanh vào vực sâu của cái chết, tôi không thể do dự nữa, nhất định phải vì Thanh Thanh mà đưa ra quyết định đúng đắn.
“Minh Dương, tên tiểu tử cậu thật tàn nhẫn.” Hạ Đông Hải bày ra bộ mặt thán phục.
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, đi nhanh đi.” Tôi ôm lấy Thanh Thanh, đi về phía trước, Hạ Đông Hải và sư phụ cầm hành lý đi bên cạnh.
Vốn dĩ là có xe bò, sư phụ đoán buổi trưa chúng tôi có thể tới nơi, nhưng bây giờ con bò của lão Hoàng chạy mất rồi, mấy người bọn tôi chỉ có thể dựa vào đôi chân này mà thôi, đúng là khó còn thêm khó.
“Ngao ngao ngao!” Đám cỏ ven đường phát ra âm thanh đáng sợ.
Hạ Đông Hải đang muốn đến xem, sư phụ liền kéo cậu ta lại.
Đều là những cô hồn dã quỷ đáng thương, quanh quấn ở nơi tăm tối, chỉ cần nó không tấn công mình, chúng ta cũng không cần để tâm.” Sư phụ nói xong liền tự nhiên đi về phía trước.
Tôi đang bế Thanh Thanh, mặc dù cơ thể Thanh Thanh rất nhẹ nhưng bế lâu nên tay cũng tê rồi, căn bản không có tâm trạng và thời gian dư thừa để ý thứ ở trong đám cỏ.
“A a a.” Hạ Đông Hải đột nhiên hét lên, tiếng hét rất thảm thiết.
Tôi và sư phụ vừa quay đầu lại nhìn, Hạ Đông Hải đã bị một bàn tay to bóp chặt cổ họng, một bàn tay tím xanh, móng tay dài ngoằng đã ghim chặt vào cổ của Hạ Đông Hải.
Sư phụ nghiêng mình một cái liền chạy về phía của Hạ Đông Hải, tốc độ nhanh như một tia chớp.
Chỉ nghe một tiếng “binh”, phía sau Hạ Đông Hải truyền đến tiếng động lớn, một người phụ nữ cả người xanh tím ngã dưới đất, hai tay thẳng tắp, miệng lộ ra hai chiếc răng mọc dài sắc nhọn, nhìn đáng sợ vô cùng.
“Đây, đây?” Hạ Đông Hải rõ ràng là chưa từng thấy qua thứ như thế này.
Nó hình như không giống quỷ, trên người cũng không có quỷ khí nặng nề, hơi thở giống như người bình thường. Chắc là trong lúc không có phòng bị, Hạ Đông Hải mới bị đối phương tập kích thành công.
Tôi thấy sư phụ từ trong túi lấy ra một củ tỏi to trực tiếp nhét vào miệng của cương thi, đối phương co giật mấy lần liền không động đậy nữa.
Hạ Đông hải nhìn vào cương thi đó hỏi sư phụ: “Chết rồi sao?” “Nó căn bản cũng không phải người sống! Bọn chúng sợ nhất chính là thứ này, các con cũng lấy mấy củ phòng thân đi.” Sư phụ mở chiếc túi xám ra, tôi sững người nhìn bao tỏi đầy ở trong túi, xem ra sư phụ đã có sự chuẩn bị từ trước rồi.
“Ông già, chắc là ông vẫn còn bảo bối khác đúng không?”
Sư phụ liếc Hạ Đông Hải một cái rồi nhàn nhạt nói: “Ta thật sự chỉ chuẩn bị ít tỏi này, hiếm khi đụng phải cương thi, ta gần như chẳng chuẩn bị gì.”
“Cái gì?” Câu này đối với Hạ Đông Hải mà nói giống như sét đánh giữa trời quang.
Tôi cùng có chút ngây người, không có gì chuẩn bì gì cả? Đến lúc đụng phải một cương thi lợi hại, vậy mấy người bọn tôi nói không chừng sẽ lập túc bị xử gọn rồi.
Sư phụ ngược lại rất thản nhiên: “Mau đi thôi, trời tối rồi.”
Ông ấy nói xong, liền vừa đi về phía trước vừa ngâm nga một khúc hát.
Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, càng ôm chặt Thanh Thanh vào lòng, Thanh Thanh vẫn đang ngủ mê man, sắc trời đã tối đen rồi, sau vài tia chớp đã đổ mưa.
Sư phụ chỉ vào túp lều trước mặt, để chúng tôi đi vào đó trú mưa.
Tôi cởi đồ đắp lên cho Thanh Thanh, túp lều này dường như là làm tạm bợ, bị gió thổi một cái liền liêu xiêu muốn đổ, mặt đó còn vứt rất nhiều tiền mã, nhang đèn sớm đã bị nước mưa dập tắt.
“Lúc nãy ở đây còn có người ở.” Sư phụ nhìn dấu chân vẫn còn in rõ dưới mặt đất, nhỏ giọng nói.
Những dấu chân này rất lộn xộn, xem ra phải có ít nhất là mười đến hai mười người.
“Vậy chúng ta đuổi theo bọn họ, xem như có người đồng hành.” Dưới màn mưa như trút nước Hạ Đông Hải híp mắt nhìn về phía xa xa, vì vậy nhìn không thấy gì.
Tôi cảm thấy dường như ở phía xa có một bóng trắng đang đi về hướng này, Hạ Đông Hải nghe tôi nói vậy liền bắt đầu không ngừng gọi lớn: “Này? Này? Các người đợi một lát! Này?”
Hạ Đông Hải gọi lớn, mà những người đó dường như dừng lại rồi.
Sư phụ liền kéo Hạ Đông Hải lại, bịt chặt miệng của Hạ Đông Hải.
Đám người đó ở dưới mưa đợi một lúc lâu, mới quay người đi về phía xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.
“Làm gì vậy, ông già?” Hạ Đông Hải đẩy tay sư phụ ra.
“Làm gì sao? Đó là hồn ma, đang dìu xác c.h.ế.t của chính mình về nghĩa địa an táng, con muốn đi cùng với ma sao?” Lời của sư phụ làm cho tôi và Hạ Đông Hải giật thót người.
“Khi gặp phải những thứ không sạch sẽ, không được nhìn, càng không được gọi, con nhìn bọn họ, bọn họ tất nhiên cũng sẽ thấy con! Nếu xúi quẩy bị bọn họ phát hiện, thì chi dù có nín thở cũng sẽ bị bọn họ phát hiện.” Sư phụ nói xong liền ngồi xuống, miệng lẩm bẩm trận mưa chắc còn rất lâu mới dừng.
“Ùng ục ục.”