Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 390




Tôi ôm Thanh Thanh. Tay cô ấy đặt lên vùng bụng đã nhô ra một chút.
Tính thời gian có lẽ Thanh Thanh mới bầu được gần một tuần, vậy mà dường như cô ấy đã có dấu hiệu bầu thấy rõ, giống như người đã bầu bốn tháng vậy.
Điều này rất không bình thường. Tôi chợt nghĩ về Vương Thành và cả người thai phụ bị rạch bụng kia.
Tôi lo sợ không biết quỷ thai trong bụng Thanh Thanh liệu có không ngừng lớn lên sau đó tự rạch bụng cô ấy chui ra không, vậy lúc đó không phải cô ấy sẽ?
“Thanh Thanh, em có thấy khó chịu ở đâu không?” Tôi lo lắng nhìn cô ấy.
Thanh Thanh lắc đầu, trên mặt hiển thị rõ sự mệt mỏi. Tôi ôm cô ấy vào lòng, cô ấy rất nhanh lại ngủ mê man.
Điều này khiến tôi lần nữa rơi vào ưu tư lo lắng.
Hạ Đông Hải thấy tôi bất an thì đặt tay lên cổ tay Thanh Thanh bắt mạch, nghe kỹ một hồi rồi nói với tôi sẽ không có chuyện gì đâu.
Phụ nữ đang mang thai thèm ngủ là chuyện bình thường. Hiện giờ Thanh Thanh đang dùng thân thể của Phạm Tú Tú nên không tránh khỏi tiều tụy, nhưng sẽ không có chuyện gì bất trắc.
Tôi nghe xong thì gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
“Mo mo mo.” Con bò vàng bỗng nhiên dừng lại không đi nữa.
Xe bò rung lắc dữ dội tới mức nghiêng ngả, con bò vàng cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sợi dây. Sư phụ đã cố gắng hết sức để nắm lấy sợi dây thừng buộc nó, nhưng nó bắt đầu điên cuồng chạy ngược lại hướng chúng tôi muốn tới.
“Có chuyện gì vậy sư phụ?” Tôi bảo vệ Thanh Thanh, cô ấy cũng bị sự náo động này làm tỉnh giấc.
Sư phụ quyết đoán rút trường kiếm c.h.é.m đứt dây thừng, chỉ thấy con bò vàng chạy thục mạng về phía chúng tôi vừa đi qua, bỏ lại chúng tôi giữa nơi đồng không m.ô.n.g quạnh.
Chúng tôi mấy người đàn ông thì không sao, nhưng Thanh Thanh đang mang bầu, mà đứa trẻ trong bụng dường như cũng không chịu yên.
Cô ấy chốc chốc lại lộ ra vẻ mặt đau đớn. Tôi lo âu nhìn cô ấy: “Thanh Thanh, em không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là đứa bé…” Thanh Thanh nói rồi cau mày nhăn mặt.
Tôi đưa tay sờ nhẹ lên phần bụng đã nhô lên của cô ấy.
Tôi có cảm giác như có một bàn tay nhỏ dùng lực đẩy tay tôi khiến Thanh Thanh đau tới vã mồ hôi.
“Thanh Thanh? Sư phụ, người mau qua đây xem Thanh Thanh.” Tôi kích động gọi sư phụ.
Nét mặt sư phụ trầm xuống, cúi người bắt mạch cho Thanh Thanh. Ông ấy trầm tư hồi lâu sau đó rút từ trong túi ra một điếu thuốc cuộn đưa cho Thanh Thanh.
“Sư phụ, người làm vậy là có ý gì?” Tôi cau mày. Thuốc này làm từ cái gì tôi biết rất rõ. Sư phụ trước đây cũng đã nói không được tùy ý dùng cái này, sẽ bị tổn thọ. Nhưng giờ đây, ông ấy lại đưa cho Thanh Thanh?
“Minh Dương cậu đừng lo, thuốc này sẽ khiến cho đứa trẻ trong bụng an phận một chút.” Sư phụ châm thuốc đưa cho Thanh Thanh.
Thanh Thanh lo âu hỏi sư phụ liệu có hại đến đứa trẻ không, ông ấy trầm mặc không nói, cô ấy liền đẩy điếu thuốc ra.
Chuyện có hại đến đứa bé, Thanh Thanh sao có thể làm được?
Tôi lặng lẽ đứng dậy kéo sư phụ qua một bên. Có một chuyện tôi phải hỏi trực tiếp nhưng lại không dám hỏi, tôi tin là sư phụ biết.
“Sư phụ, đứa trẻ của Thanh Thanh, nó có phải là…” Tôi nuốt khan không dám nói ra.
“Bất luận đứa trẻ có phải của cậu hay không thì đều không thể giữ lại. Minh Dương, đứa trẻ đó là quỷ thai, tốc độ trưởng thành của nó nhanh hơn người bình thường chúng ta rất nhiều. Bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ ra đời, đến lúc đó…” Sư phụ sắc mặt nghiêm trọng không nói gì nữa.
Tôi đã hiểu. Tôi nhìn ông ấy: “Vậy người nói thật cho con biết, đi tới vùng đất dưỡng thi này thực chất là để làm gì?”
“Chôn quỷ thai ở nơi đó, trấn áp tà khí của nó bằng âm khí và quan tài thanh huyền, để nó yên nghỉ.” Sư phụ không giấu tôi điều gì.
Thì ra ngay từ ban đầu sư phụ đã không muốn đứa trẻ trong bụng Thanh Thanh được sinh ra.
Nhưng theo tôi hiểu về Thanh Thanh, cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ đứa bé. Tôi cũng không muốn dùng cách cứng rắn cực đoan để hại cô ấy.
“Minh Dương, nếu Mộ Thanh Thanh sinh đứa bé đó ra, người đầu tiên ch.ết chính là cô ta.” Sư phụ nhìn tôi nghiêm túc nói: “Quỷ thai ăn cha nuốt mẹ, nếu cậu là cha nó thật thì cậu cũng không thể sống.”
“Không thể nào.” Sư phụ vừa nói ra đằng sau đã truyền tới giọng nói trầm buồn của Thanh Thanh.
Những điều vừa rồi tôi và sư phụ nói có lẽ đều bị cô ấy nghe thấy.
Cô ấy đã đợi đứa trẻ này cả trăm năm sao có thể để nó phải chịu tổn thương.
“Hứa Diệp, đứa trẻ này là cốt nhục của anh, là con của chúng ta, anh không thể bỏ nó.” Mắt Thanh Thanh đẫm nước nhìn tôi.
“Nhưng rất có thể đứa trẻ này sẽ hại ch.ết em.” Tôi đau lòng tiến lên phía trước cầm tay cô ấy. Thanh Thanh bàng hoàng hất tay tôi ra.
“Anh không muốn nó?” Thanh Thanh dùng biểu cảm khó tin nhìn tôi.
Tôi không thể không thừa nhận nếu nhất định phải chọn một giữa Thanh Thanh và đứa trẻ thì tôi sẽ không hề do dự mà chọn cô ấy.
Nhưng tôi cũng hiểu rất rõ đứa trẻ này có ý nghĩa thế nào đối với cô ấy.
“Anh đã từng nói nếu có đứa trẻ chúng ta sẽ thành một gia đình, Hứa Diệp em rất muốn sinh một đứa con cho anh.” Thanh Thanh ngồi xổm xuống và khóc nức nở.
Tiếng khóc của cô ấy khiến lòng tôi rối bời. Sư phụ thở dài ngoảnh mặt qua một bên.
“Thanh Thanh em đừng khóc, chúng ta cùng nhau đối diện, sẽ có cách mà. Chúng ta sẽ nghĩ ra cách tốt nhất.” Tôi an ủi cô ấy, lúc này tiếng khóc của cô ấy mới nhỏ dần.