Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 337




Trăm quỷ tập hợp? Tôi đau đớn ngẩng đầu nhìn Liễu Trường Minh, hình ảnh Liễu Trường Minh nằm trên vũng m.áu hiện lên trong đầu tôi, đúng vậy, tôi có thể nhìn thấy quá khứ của cậu ta.
Liễu Trường Minh được người hầu của Liễu Gia khiêng về, sau khi được bác sĩ điều trị cẩn thận, cuối cùng Liễu Trường Minh đã giữ được mạng sống.
Tôi nhíu mày, bởi vì khi hình ảnh thay đổi, trước mắt tôi trở nên tối đen như mực, Liễu Trường Minh nằm trên mặt đất ẩm ướt tối tăm, một tay cầm con d.a.o sắc bén, tay kia đè lên đùi mình, cắt từng miếng từng miếng thịt.
M.áu chảy lênh láng, Liễu Trường Minh phát ra tiếng cười đáng sợ, tôi quay đầu lại thấy một con nhện đen và một con rắn độc màu xanh đang bò về phía Liễu Trường Minh.
Cậu ta hét lớn: "Ăn đi, ăn đi! Tôi nguyện dùng thịt của mình để hiến tế cho quỷ thần, xin các vị hãy để tôi được tái sinh."
Liễu Trường Minh lẩm bẩm điều gì đó, và cuối cùng thu hút được ma quỷ, bao gồm cả vị vua mặt quỷ với những đốm đen khắp người, Liễu Trường Minh hét lên đau đớn cho đến khi bị tất cả ma quỷ ăn thịt, cảnh tượng vô cùng thê thảm tôi không dám xem tiếp.
Trăm quỷ tập hợp, chính là để trăm con quỷ ăn mòn, sau đó đạt được trường sinh.
“Anh vì muốn trường sinh, cam tâm chịu khổ để trăm con quỷ ăn mòn?” Tôi nhướng mày nhìn Liễu Trường Minh.
Khuôn mặt nghiêm túc của Liễu Trường Minh không có biểu cảm gì, ánh mắt bình tĩnh như nước nhìn tôi chằm chằm, như thể những thứ đó chẳng là gì trong mắt cậu ta.
“Vì Thanh Thanh, mạng sống tôi cũng không cần, cậu có thể sao?” Liễu Trường Minh chất vấn tôi, trên đỉnh đầu truyền đến một cơn đau kịch liệt, cảm giác như tay cậu ta sắp xuyên thủng đầu của tôi.
Liễu Trường Minh nhếch khóe miệng, toàn bộ sức lực tập trung vào lòng bàn tay, tôi nhắm chặt hai mắt, cảm nhận được sắp cận kề cái chết.
"Dừng lại!"
Đột nhiên có tiếng hét, Liễu Trường Minh vừa quay đầu lại, một luồng gió thổi đến, tập kích sau lưng cậu ta, buộc cậu ta phải buông tay, xoay người nhảy đến mép tường.
Tôi ngước lên nhìn, một người đàn ông to lớn lao vào, tôi nhìn kỹ lại, thì ra là Đại Ngốc? Khuôn mặt anh ấy tối sầm, kéo tôi từ dưới đất đứng lên.
Đồng thời anh ta đẩy tôi ra sau, hét lớn: “Minh Dương mau mang Tiểu Hải đi.”
Hả? Tôi trợn tròn mắt nhìn Đại Ngốc, anh ta và Lưu Mị Nhi cùng một nhóm, sao giờ lại đến cứu tôi? Nhưng bây giờ tôi không quan tâm đến những thứ này nữa, tôi nhanh chóng đỡ Hạ Đông Hải bước ra ngoài.
Trong phòng vang lên tiếng đánh nhau, Hạ Đông Hải nghiến chặt răng, từ n.g.ự.c chảy ra rất nhiều m.áu.
"Hạ Đông Hải? Cậu, cố gắng thêm một lúc nữa." Tôi lấy tay che miệng vết thương cho Hạ Đông Hải, cố gắng làm chậm quá trình mất m.áu, nhưng không có tác dụng, đành phải đỡ Hạ Đông Hải ngồi sau hòn non bộ, trong túi Hạ Đông Hải lấy ra cỏ cầm m.áu bỏ vào miệng nhai nó. Không kịp nhai nát hoàn toàn, tôi lấy miếng băng gạc trên người Hạ Đông Hải rồi gỡ bỏ nó.
Hạ Đông Hải đau đớn ngẩng đầu lên, tôi thấy vết thương sắp đóng vảy đã nứt ra, m.áu chảy không ngừng, tôi lấy cỏ đã được nhai đắp lên miệng vết thương, sau đó xé áo ra băng bó vết thương cho Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải giục tôi: “Đi đi, ở chỗ này càng lâu sẽ càng nguy hiểm.”
Đạo lý này đương nhiên tôi hiểu, nhưng cậu ta hiện tại đã như vậy, bây giờ tôi lại bị gãy một cánh tay, không có cách nào ôm cậu ta rời khỏi.
Trong lúc do dự, tôi nhìn thấy một chiếc xe đẩy ở trong góc, được người dân trong thôn dùng để đựng nhang đèn, tôi để Hạ Đông Hải nằm trên đó, sau đó dùng tay còn lại không bị thương đẩy chiếc xe đẩy ra ngoài một cách khó khăn.
Hạ Đông Hải có chút nóng nảy: "Minh Dương, cậu đừng để ý đến tôi, mau chạy đi."
"Cậu đang đùa tôi đấy à? Cậu muốn tôi bỏ lại cậu ngay lúc này sao? Minh Dương, tôi không thể làm được chuyện này." Tôi lườm Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải chỉ vào cổ mình: "Người đàn ông tên Liễu Trường Minh vừa rồi nhìn thấy con mắt trên cổ tôi, không có ý định lấy mạng tôi. Cho nên, cho dù bị bắt, tính mạng của tôi cũng không nguy hiểm, nhưng còn cậu thì sao? Cậu không giống tôi"
Tôi biết rằng một khi Liễu Trường Minh bắt được tôi, tôi chắc chắn sẽ chết, nhưng ngay cả khi Hạ Đông Hải nói như vậy, tôi cũng không thể thuyết phục mình bỏ cậu ta ở lại.
"Cạch, cạch, cạch, cạch"
Tôi và Hạ Đông Hải tranh cãi không ngừng, sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân đi về phía sân. Tôi nhanh chóng ngồi xổm xuống và đẩy chiếc xe đẩy vào một góc.
"Đại pháp sư, Đại pháp sư?"
Giọng nói này, dường như là Đỗ Hữu Phúc, tôi ngước mắt lên nhìn kỹ, quả nhiên là Đỗ Hữu Phúc, ông ấy vác cái bụng phình to đi vào trong sân.
Bởi vì ánh sáng rất tối, ông ta không phát hiện ra tôi và Hạ Đông Hải, trực tiếp đi thẳng về phía sân sau.
Một lúc sau, Đại Ngốc từ bức tường phía sân sau trèo ra, khóe miệng vẫn còn vết m.áu, hình như là bị thương.
“Anh, anh không sao chứ?” Tôi nhíu mày nhìn chằm chằm Đại Ngốc, không biết là kẻ thù hay là bạn.
Đại Ngốc nhìn tôi chằm chằm nói: "Minh Dương, ta là sư phụ của con"
Nói xong, anh ấy bế Hạ Đông Hải đang nằm trên xe đẩy, chúng tôi nhanh chóng chạy ra phía bên ngoài.