Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 336




Đây đáng lẽ là cảm ơn Liễu Trường Minh, nhưng cậu ta không đợi tôi nói xong, đã vung đao lên đ.â.m về phía tôi, Hạ Đông Hải nhanh chóng kéo tôi lại, sau đó đánh nhau với Liễu Trường Minh.
Nhưng đáng tiếc mới hai ba chiêu Hạ Đông Hải đã bị đánh ngã xuống đất, thanh đao trong tay Liễu Trường Minh đã kề vào cổ Hạ Đông Hải.
Vung thanh đao lên khăn choàng cổ, cậu ta nhìn thấy trên cổ Hạ Đông Hải rất nhiều mắt mọc trên đó, liền cười lạnh một tiếng, không gi.ết Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải ngẩng đầu cau mày nhìn chằm chằm Liễu Trường Minh, Liễu Trường Minh bước qua Hạ Đông Hải, đi thẳng về phía tôi.
Một luồng sát khí áp bức ập đến, tôi nhìn trái phải không thấy vũ khí gì, không thể nào tay không mà đấu với đao được? Nhân lúc tôi đang do dự, thanh đao trong tay Liễu Trường Minh hung hăng giơ về phía tôi.
Lưỡi đao dài phản chiếu ánh sáng, tôi nhanh như chớp né tránh, nhưng trên cổ đã xuất hiện vết m.áu.
“Đừng khiêu khích tôi nữa!” Tôi hét vào mặt Liễu Trường Minh.
Đôi mắt lạnh lùng của Liễu Trường Minh hiện lên một tia khinh thường, cậu ta lại dùng đao tấn công tôi, tôi nhanh chóng né tránh, lao về phía sau Liễu Trường Minh, định thừa cơ cướp lấy cây đao của cậu ta, nhưng cùi chỏ của Liễu Trường Minh đánh vào người tôi, tôi liền bay vào vách tường.
Một tiếng "phịch" nặng nề rơi xuống đất.
Mùi m.áu tươi dâng lên từ cổ họng, tôi cúi người phun ra một ngụm m.áu lớn. Cơ thể tôi bắt đầu nóng lên, và tôi biết rằng yêu khí một lần nữa sắp xuất hiện từ cơ thể mình.
Liễu Trường Minh híp mắt nhìn tôi, cũng không có lộ ra vẻ kinh hoàng, ngược lại buông thanh đao trong tay, dường như không xem tôi ra gì.
Tôi lập tức lao nhanh về phía Liễu Trường Minh, Liễu Trường Minh thuận thế nắm lấy cánh tay tôi đè xuống đất, tôi không cảm thấy đau, nhưng trên mặt đã có rất nhiều vết thương và chảy m.áu.
Liễu Trường Minh khinh thường liếc tôi một cái, lạnh lùng hỏi: "Chẳng lẽ, bản lĩnh của cậu chỉ có vậy thôi sao?"
“A,ahhhhhhhh!” Tôi hét lên, hai chân dừng sức nhảy bật lên bàn, chụp lấy chân nến trên bàn làm vũ khí tấn công về phía Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh tránh sang một bên, né tránh mà không tốn chút sức lực nào, giơ chân đá vào n.g.ự.c tôi. Với cú đá này, nửa người tôi dính chặt vào tường, cú đá này của cậu ta dùng lực rất mạnh.
Các vết nứt trên tường lan rộng ra xung quanh, “ầm” một tiếng, tôi bị đè dưới đống gạch vụn, trên bức tường bằng phẳng xuất hiện một lỗ hổng lớn. Liễu Trường Minh bước đến muốn cho tôi đòn cuối cùng, tôi vùng vẫy nhảy ra khỏi đống gạch, trong tay Hạ Đông Hải cầm một con d.a.o ngắn tiến lên đ.â.m lén Liễu Trường Minh từ phía sau.
Vốn tưởng rằng cậu ta sẽ né, không ngờ, cậu ta lại không né.
Cây d.a.o đ.â.m trực tiếp từ lưng vào ngực, m.áu tươi lan tràn trên áo choàng trắng của Liễu Trường Minh, nhưng trên mặt cậu ta lại không có một tia đau đớn nào.
Cậu ta liền quay đầu, trực tiếp quay về phía sau tóm lấy cổ của Hạ Đông Hải và đập mạnh xuống đất.
Hạ Đông Hải vỗn dĩ đang bị thương, lần này lại chịu một đòn nặng nề, cậu ta ngã xuống đất lăn qua lăn lại, không đứng dậy nổi.
“Ch.ết tiệt!” Tôi cầm viên gạch ném về phía Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh chân không chạm đất, cơ thể lơ lửng trên không, cậu ta nhanh chóng né tránh, đòn tấn công của tôi chỉ như gãi ngứa cậu ta mà thôi.
"Hộc hộc hộc." Tôi khom người thở dốc.
Thế này là thế nào? Tôi rõ ràng có sức mạnh của con rắn đỏ hai đầu giúp tôi, nhưng tôi không thể đối phó với Liễu Trường Minh? So với cậu ta, tôi vốn dĩ không có sức để chống trả.
“Đến lượt tôi rồi đây?” Liễu Trường Minh vừa nói vừa vung mạnh ống tay áo, cả người tôi bị nhấc lên không trung, từ trên không trung đập mạnh xuống đất.
Tiếng “răng rắc” vang lên, cánh tay tôi dường như bị gãy.
Đôi chân của Liễu Trường Minh cuối cùng cũng nhẹ nhàng đáp xuống đất, cậu ấy bước từng bước đến gần tôi, tôi muốn đứng dậy nhưng lại không thể động đậy được nữa.
Cậu ta quỳ xuống và ấn những ngón tay thon dài lên đỉnh đầu tôi, nhìn tôi với nụ cười gian ác.
"Cậu hơn tôi ở điểm nào? Vì sao Thanh Thanh lại một lòng một dạ với cậu? Minh Hứa Diệp, hôm nay tôi sẽ nghiền cậu thành tro, để cậu vĩnh viễn không thể siêu thoát." Liễu Trường Minh rống to, sức mạnh trên tay cũng càng ngày càng lớn.
Hạ Đông Hải nghiến răng bò tới nắm lấy quần áo của Liễu Trường Minh.
"Xoẹt" một tiếng, quần áo của Liễu Trường Minh bị xé rách, trên người đầy những dấu vết khủng khiếp, có mắt, có miệng, còn có những hình xăm không rõ, tóm lại là từ cổ trở xuống khắp nơi đều là những thứ quái dị, vết thương bị đ.â.m lúc nãy nay đã khép miệng.
Hạ Đông Hải thu tay về, kêu lên: "Trăm quỷ tập hợp?"