Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 327




Đám người nghe Hạ Đông Hải nói vậy, ngây người một lúc rồi nhìn lướt qua người tôi, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạo báng.
"Hừ, thật nực cười, chúng tôi nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại đánh không nổi cậu ta?" Những người dân làng đó tiến lại gần chúng tôi với một nụ cười chế nhạo.
Trong mắt họ, ngoài sự tức giận, còn có một luồng sát khí mạnh mẽ khiến tôi sôi m.á.u trở lại, dường như tôi đã tiến vào trạng thái tự vệ vậy.
Hạ Đông Hải ôm chặt lấy tôi, không chịu buông ra, dùng hết sức kéo tôi lại, đứng chắn giữa tôi và dân làng.
Cậu ấy nhìn những người dân làng, cau mày và nói: "Kể cả mấy người gi.ết chúng tôi thì con quỷ đó vẫn sẽ tiếp tục làm hại dân làng. Chúng tôi đang giúp mọi người đấy."
"Hả? Giúp? Cậu giúp chúng tôi như vậy sao? Để chúng tôi ngồi ngây ngốc cả một ngày, cuối cùng vẫn mất một mạng người." Người đàn ông trung niên đi đầu trừng mắt nhìn Hạ Đông Hải.
Bà Lâm nhìn chằm chằm vào cổ Hạ Đông Hải, cao giọng nói: “Cậu…..cậu ta không phải là tiên, vậy…..vậy chẳng lẽ là yêu quái sao?”
Lời vừa nói ra, mọi người bắt đầu xì xào thảo luận.
Người đàn ông dẫn đầu hét lên: "Đúng vậy! Chúng chắc chắn là yêu quái, chúng đang muốn mê hoặc, sau đó gi.ết hết tất cả chúng ta. Chúng ta phải trừ khử chúng ngay lập tức.”
Đám dân làng ngu dốt hét lớn: "Gi.ết, gi.ết, gi.ết!"
Giọng của Hạ Đông Hải bị nhấn chìm trong tiếng la hét đòi đánh đòi gi.ết, còn cơ thể tôi lúc này đã run lên, nắm đ.ấ.m bắt đầu nắm chặt lại kêu rắc rắc.
“Mọi người….?” Hạ Đông Hải dùng sức xua tay, muốn trấn an mọi người.
"Phập" một tiếng, một cây gậy sắt đ.â.m vào n.g.ự.c Hạ Đông Hải, Hạ Đông Hải run mạnh, lui về phía sau một bước.
Quần áo trên n.g.ự.c cậu ấy đã nhuốm đầy m.á.u đỏ, tôi đỡ lấy cậu ấy, Hạ Đông Hải vẫn không quên dặn tôi: “Minh Dương, xin cậu đấy, nhất định đừng gi.ết ai cả, chúng ta là người, không phải quỷ.”
Hạ Đông Hải hạ giọng, ghé vào tai tôi nói.
“Gi.ết bọn chúng, nhanh lên!” Dân làng nhanh chóng bao vây chúng tôi, tôi giương đôi mắt đỏ tươi lên nhìn chằm chằm những người này.
Những người đó nhìn thấy ánh mắt của tôi liền bị dọa sợ, lẩm bẩm: "Quả nhiên là quỷ."
Tên cầm đầu vung xẻng vỗ vào người tôi, tôi ôm lấy Hạ Đông Hải, nhảy lên và đá mạnh vào n.g.ự.c người đàn ông đó.
Người đàn ông bị đá thẳng vào bức tường đất, phun ra một ngụm m.á.u lớn, trượt từ trên tường xuống. Những người trong thôn ban đầu còn rất có sĩ khí, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều sợ hãi lùi nửa bước, tên cầm đầu ôm n.g.ự.c hét lớn một tiếng: “Hoặc là hắn ch.ết, hoặc là chúng ta ch.ết. "
Tôi nheo mắt và bước nhanh về phía anh ta, anh ta hét lên cầu cứu, những người dân làng phía sau định thần lại, họ nhanh chóng ném xẻng và cào sắt về phía tôi một cách hung hãn.
Tôi tê liệt ngã vào tường, và những chiếc cào sắt đó bị ném thẳng vào đầu tên đầu sỏ.
Trong sân lại có thêm một vết m.á.u tươi, mùi m.á.u tanh tràn ngập trong sân.
Dân làng sững sờ, tôi ôm Hạ Đông Hải nhảy khỏi bức tường đất, chạy nhanh ra khỏi thôn. Hạ Đông Hải vẫn không có phản ứng gì hết, tôi ôm cậu ấy chạy không biết bao lâu, cho đến khi nhìn thấy xe của Vương Thành, cái đầu ngơ ngác mới coi như tỉnh táo lại.
Xe? Tại sao xe của Vương Thành vẫn ở đây, anh ta chưa đi sao?
Tôi nhanh chóng chạy qua đó, Vương Thành không ở trong xe, tôi đặt Hạ Đông Hải lên ghế sau, mở chiếc túi vải nhỏ của cậu ấy ra, lục xem có gì để cầm m.á.u không.
Kết quả là khi tôi đưa tay ra, tay tôi giống như bị điện giật, ngón tay lập tức co rút lại vì đau, tôi nhìn xuống, ngón tay tôi vậy mà lại đang chảy máu.
Thử lại lần nữa, kết quả vẫn như vậy, tôi lớn tiếng gọi tên Hạ Đông Hải, Hạ Đông Hải khẽ mở mắt, yếu ớt nhìn tôi.
“Minh Dương,trong….trong……trong túi của tôi có cỏ cầm máu, nhai nát ra rồi đắp vào vết thương cho tôi.” Hạ Đông Hải nói một câu mà ngắt quãng đến ba lần.
Tôi đứng trước cửa xe, nghiến răng chộp lấy chiếc túi vải, đổ hết mọi thứ bên trong ra.
Quả nhiên, một túi thảo dược lớn rơi ra khỏi đó.
Tôi chộp lấy nắm thảo dược bỏ vào miệng, nhai lấy nhai để, một mùi bạc hà mát lạnh thoảng trong miệng, tôi xé quần áo của Hạ Đông Hải ra, vết thương không lớn, nhưng không biết có sâu hay không.
Do dự một hồi, tôi nhổ ra rồi đắp thuốc lên vết thương của Hạ Đông Hải, dùng khăn quàng cổ của cậu ấy buộc chặt vết thương, tôi nghĩ nếu mình cõng Hạ Đông Hải trên lưng đi về phía đại lộ, ngày mai nhất định có thể đuổi kịp xe khách về làng.
Đến lúc đó sẽ để bác sĩ trong thị trấn khám xem thế nào, tôi nghĩ chắc là sẽ không sao đâu.
Tôi cố nén đau, bỏ hết bùa vào trong túi vải, định cõng Hạ Đông Hải trên lưng. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, nếu cậu ấy nằm trên lưng tôi, vết thương có thể sẽ chảy m.á.u nhanh hơn, nên tôi đành bế cậu ấy theo kiểu bế công chúa
Cậu ấy tuy không cao, người cũng gầy, nhưng bế lên thì cũng không nhẹ chút nào.
Đi được hơn một giờ, cánh tay tôi đã tê liệt, đành phải đặt Hạ Đông Hải xuống một tảng đá lớn, thở dốc một hồi.
Theo thói quen, tôi nhất định phải ăn cái gì đó, nếu không thì thực sự không có năng lượng. Nhưng vali của tôi vẫn đang ở thôn Thanh Đình, giờ không thể quay lại lấy ngay được.