Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 294




Bên trong có một con rắn chấm đỏ bóng nhẫy, tôi chưa bao giờ thấy loài rắn có màu sắc như vậy, hơn nữa ngoài màu sắc ra, đầu của con rắn này cũng to hơn bình thường rất nhiều, không, tôi nheo mắt nhìn kĩ hơn, kinh ngạc phát hiện đó lại là một con rắn hai đầu?
Hơn nữa, gộp hai cái đầu đó lại ít nhất cũng to bằng nửa cái đ.ấ.m tay của tôi, cơ thể nó không thể tính là quá to khỏe.
Bạch Thương đặt con rắn hai đầu đỏ đó lên trên xá.c c.h.ế.t đó, nó lại có thể ngoạm một cái từ cánh tay của xá.c c.h.ế.t đến khi nuốt trọn cái xá.c, cực kỳ buồn nôn.
“Nó là sủng vật mới của đại cổ sư, còn lợi hại hơn cả thiên trùng, nhưng mà có thể là lợi cho cậu rồi.” Bạch Thương nói xong cẩn thận từng chút một ôm con rắn đó từ dưới sàn nhà lên, đi từng bước về phía tôi.
Tôi quay đầu tránh đi, nhưng mà con rắn đó đã lè lưỡi ra lướt qua má tôi.
Bạch Thương lộ ra một hàm răng đen hôn nhẹ lên thân thể của con rắn hai đầu đỏ, rồi lại đặt nó vào trong chiếc hộp.
Tiếp đó lại lấy trên bàn một chiếc bình sứ có chứa dịch lỏng đổ vào trong chiếc hộp của con rắn, tôi vừa nghe mùi liền biết dịch lỏng đó không phải thứ gì tốt đẹp, cảm giác bóng nhẫy đó làm cho người ta có chút run sợ.
Bạch Thương sắp xếp xong cho con rắn đó, lại lấy dịch lỏng còn sót lại trong bình uống hết, dáng vẻ như đang tận hưởng mỹ vị của cuộc đời nói: “Đây là dầu được luyện từ cơ thể của một ngàn người, cậu nếm thử xem.”
Tôi dùng sức mím chặt môi, Bạch Thương độc ác bóp chặt cằm tôi đổ dầu còn lại trong bình sứ vào miệng tôi.
Một mùi hắc xộc vào làm tôi không nhịn được trực tiếp nôn lên người Bạch Thương.
“Thật đáng ghét!” Bạch Thương ánh mắt ghét bỏ trừng tôi.
“Hừ, đồ chó săn như ngươi, ngươi và Lăng Vi Như đều sẽ c.h.ế.t không có chỗ chôn.” Tôi chửi mắng.
Bạch Thương kéo áo tôi nâng từ từ cao lên.
Tôi trừng to mắt nhìn Bạch Thương: “Có bản lĩnh thì ngươi g.i.ế.t ta đi!”
“Ha ha ha, thiếu chút nữa là trúng gian kế của tiểu tử ngươi rồi, ta nói rồi muốn c.h.ế.t không dễ dàng như vậy.” Nói xong hắn thả tôi ra, kéo kéo lại quần áo trên người tôi:”Hôm nay chỉ mới là bắt đầu, tối nay “cổ trùng” sẽ chơi với cậu.”
Bạch Thương lấy từ trên người ra một cái túi vải, để trên đỉnh đầu tôi lắc nhẹ một cái, tôi cảm nhận rõ ràng có một cái gì đó rơi xuống đầu và gò má của tôi.
“Loại trùng này sẽ chui vào trong da ngươi, sau đó cắn ngươi khiến ngươi sống không bằng c.h.ế.t.” Bạch Thương lộ ra nụ cười vô cùng tàn độc.
Quả nhiên, lời của anh ta vừa dứt tôi liền cảm nhận được mặt mình nhói lên như kim châm, ngứa ngáy vô cùng.
“ A a a.” Tôi nghiến chặt răng. Hơn nữa cảm giác đau này giống như kim châm vậy càng lúc càng dày đặc, tay tôi không với tới được hai má, chỉ có thể nắm chặt nắm đ.ấ.m chịu đựng.
Bạch Thương vỗ nhẹ vai tôi:” Làm người đừng nên cứng rắn quá, nếu không chỉ chịu nhiều thiệt thòi hơn thôi.”
Hắn nói xong liền rời đi, để lại ba tên nửa sống nửa c.h.ế.t canh chừng tôi.
Đèn trong cổ đàn cũng đã tắt, nến đỏ bên cạnh đang leo lắt, căn phòng u tối càng thêm phần quỷ dị, tôi có thể nghe được âm thanh cũng những con côn trùng đang bò trong da thịt tôi.
Giống như những cái móng tay dài đang cào trên gò má, từng đường rỉ máu, từng miệng vết thương làm tôi đau đến mức không muốn sống nữa.
Sau một hồi chật vật, cơ thể tôi không còn chút sức lực dựa vào giá sắt, cảm giác lạnh lẽo làm tôi tỉnh táo thêm.
“Két két két.”
Một âm thanh kỳ lạ truyền đến, âm thanh này cách tôi rất gần.
Tôi rũ mắt nhìn xuống, thì ra là con rắn đỏ hai đầu bị bỏ vào hộp lúc nãy, có thể là do nắp hộp không được đậy kỹ, nên hai cái đầu to của nó đã đội cái nắp hộp lên bò ra.
Nó vươn đầu ra, cả thân người màu đỏ chói máu, ở trong đêm tối vẫn chói mắt như vậy.
Tôi nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía xá.c c.h.ế.t bị con rắn đó ăn không còn rõ hình dáng kia, trong lòng hoảng sợ tột độ.
Lần này thì xong thì thật rồi, lần này chắc là tôi sẽ thành bữa tối của con rắn hai đầu đó rồi.
“Xì xì xì!”
Nó cảm nhận được nên hướng về phía tôi bò qua, tôi lập tức co chân lại, nhưng nó lại bám vào chân tôi, nhanh chóng bò lên người tôi.
Một mùi hăng hắc xông đến, thân nó quấn chặt vào chân tôi, cái đầu to lớn của nó rất nhanh sẽ đến trước mắt tôi.
Con người đen như mực nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nuốt ngụm nước bọt, không dám hít thở, chỉ sợ nhúc nhích một chút nó sẽ lập tức nhào lên.
“Xì xì xì!” Nó không có cắn xuống, tôi híp mắt nhìn chằm chằm nó, trong lòng nghĩ có thể do nó vừa ăn no rồi? Vì vậy bây giờ không có khẩu vị?
Đang nghĩ vậy thì nó đột nhiên hung hãn xông về phía tôi, tôi bị dọa đến mức há to mồm kêu lên, cái đầu to của nó thế mà lại xông thẳng vào miệng tôi.
Tôi vốn muốn nôn ra, nhưng mà hai cái đầu đó quá to, miệng tôi gần như bị nhét đầy, nó lại bò về hướng cổ họng tôi.