Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 293




Động tác cúi lạy này phải đưa hai tay từ từ giơ từ dưới đất lên trên cao để cúng tế, động tác nhìn vô cùng kỳ dị.
Cúng tế xong, Lăng Vi Như liền được Tần Hoa dìu đến ngồi xuống cái ghế màu đen, tiếng hét chói tai của đàn ông bị lôi đến gần cổ đàn vang vọng, quần của anh ta ướt sũng, chắc là tè ra quần rồi.
Cơ thể tôi dựa vào bên cạnh của đám người nửa sống nửa c.h.ế.t đó,đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, mơ hồ có thể ngửi được mùi thịt c.h.ế.t hôi thối.
Lúc trước tôi và Hạ Đông Hải đều giống như mất đi khứu giác nên không ngửi được bất cứ mùi gì, bây giờ sao vậy?
“Ha ha, ta còn cần dùng cơ thể của ngươi, tất nhiên sẽ không để ngươi có bất kỳ tổn hại nào.” Lăng Vi Như l.i.ế.m nửa bên mép khô khốc, ánh mắt dời đến đặt trên người của nam thanh niên mười bảy, mười tám tuổi trước mặt.
“Quỷ, quỷ, có quỷ!” Thanh niên đó hét lớn, co người lại, cả người run bần bật.
Lăng Vi Như quét mắt nhìn nam thanh niên, sau đó chìa đôi tay đầy trứng giun ra hướng về phía nam thanh niên kéo qua, cái lưỡi đen sì l.i.ế.m mặt của nam thanh niên, lưu lại một lớp dịch nhầy màu xanh nhạt.
Không đợi nam thanh niên kịp kêu ra tiếng, móng tay của Lăng Vi Như đã cắm vào xương đầu của nam thanh niên, tiếng “răng rắc” vang lên, một miếng xương sọ đã bị gỡ ra.
Cô ta cúi người, bắt đầu ăn lấy ăn để thứ ở bên trong, còn phát ra tiếng “chít chít chít”.
“Ọe.” Nhìn thấy cảnh trước mắt tôi không nhịn được cơn buồn nôn, trực tiếp nôn ra sàn, bởi vì mấy hôm rồi tôi chưa ăn gì, nên chỉ nôn ra một ngụm nước chua.
Lăng Vi Như ngẩng đầu nhìn tôi, con ngươi đầy tơ m.á.u nhìn trừng trừng vào tôi.
“Nghe Bạch Thương nói ngươi đã không ăn gì mấy ngày rồi?” Lăng Vi Như đẩy nam thanh niên trước mặt ra, nam thanh niên tứ chi cứng đờ ngã xuống sàn,
Mép miệng của Lăng Vi Như vẫn còn dính màu trắng của óc người, gương mặt đầy những con dòi đang lúc nhúc đang tiến càng gần về phía tôi.
Mùi hôi thối kinh tởm làm tôi không kiềm được nôn khan, bản năng của cơ thể khiến tôi lùi về phía sau.
Một cánh tay to nắm chặt lấy tôi, tôi quay đầu nhìn qua là Tần Hoa: “Tần Hoa anh và bọn họ là cùng một bọn sao?”
“Hừm, tôi còn chưa giới thiệu bản thân, tôi là Bạch Thương, đồ đệ đầu tiên của đại cổ sư.” Bạch Thương nói xong, bèn lấy tay vươn ra phía sau tai, dùng sức kéo ra một lớp da.
“Thầy cúng?” Tôi kinh ngạc nhìn Bạch Thương, anh ta chính là thầy cúng mà tôi và Hạ Đông Hải đã nhìn thấy, lúc trước mặc quần áo quái dị, Hạ Đông Hải nói hắn ta không đơn giản.
Lăng Vi Như kéo x.ác c.h.ế.t dưới sàn nhà đến trước mặt tôi, cười rạng rỡ nhìn tôi: “Ăn đi!” “Ừng ực ừng ực.” Bụng tôi không kiềm được kêu lên.
“Miếng thịt này để thêm lát nữa sẽ cứng đó.” Lăng Vi Như xé rách quần áo của nam thanh niên, lộ ra phần thịt ở trong, cô ta chìa ra móng tay sắc nhọn cấu lấy một miếng thịt sau đó liền nhét vào miệng tôi.
Vị thịt nóng ấm tanh ngọt, làm người ta không nỡ nôn nó ra.
“Hừ.”Ngay lúc tôi sắp nuốt xuống, trong đầu có một âm thanh không ngừng nói với tôi, tôi là người, tôi là người, nếu như nuốt xuống miếng thịt này, tôi và đám quái vật này có gì khác biệt chứ?
Thấy tôi nhổ miếng thịt ra, Lăng Vi Như thẹn quá hóa giận, bóp chặt yết hầu của tôi, móc ra một con mắt trên xá.c c.h.ế.t, tôi mở to mắt nhìn con ngươi còn dính đầy m.á.u tươi bị nhét vào miệng tôi.
Nó trôi tuột vào cuống họng của tôi, Lăng Vi Như bóp chặt miệng tôi, không cho phép tôi nhổ ra.
Cơ thể tôi nhoài về phía trước, con ngươi đó liền trôi xuống dạ dày tôi, Lăng Vi Như lộ ra nụ cười mãn nguyện, vỗ nhẹ lên vai tôi: “Ngươi cũng là quái vật giống như bọn ta biết không? Ha ha ha.”
Lời của Lăng Vi Như giống như một thanh đao cứa vào trái tim tôi, tôi cũng là quái vật? Đúng vậy, cơ thể tôi có Quỷ Diện Ban, tôi đang bị nó khống chế, trở thành quỷ hút máu.
Tôi không nhịn được cười lạnh, Lăng Vi Như đứng dậy, hạ thấp giọng nói với Bạch Thương: “Ta đi nghỉ ngơi, cho cậu ta ăn hết “bữa ăn” này, nhớ không được làm tổn hại đến cơ thể này, nếu không ta lấy ngươi ra làm nhân đầu cổ.”
“Dạ vâng, đại cổ sư.” Bạch Thương run sợ vâng dạ, tiễn Lăng Vi Như đến trước cửa, rồi mới quay người lại nhìn tôi.
Anh ta còn âm độc hơn Lăng Vi Như nhiều, lấy d.a.o cắt trực tiếp từng miếng thịt từ trên xá.c c.h.ế.t đó xuống, sau đó để đám người nửa sống nửa c.h.ế.t đó ghì chặt lấy tôi, từng miếng từng miếng một nhét vào miệng tôi.
Bụng tôi từ đói kêu ùng ục đến cuối cùng no đến nỗi ợ hơi.
Lúc ợ hơi đầy mùi m.áu tanh nồng, trong lòng đã tuyệt vọng đến cùng cực rồi, nghĩ bản thân cuối cùng cũng đã trở thành quái vật ăn thịt người hoàn toàn rồi.
“Rất tốt, nhốt cậu ta lại cho ta.” Bạch Thương ngửi mùi m.á.u tanh trên tay, gương mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Cái người nửa sống nửa c.h.ế.t kia lôi tôi trói lên giá sắt bên cạnh cổ đàn, xiềng xích lạnh lẽo trói chặt tứ chi tôi, tôi tức giận vùng vẫy.
“Các người rốt cuộc muốn làm gì? Muốn chiếm lấy thân thể tôi phải không? Vậy thì lấy đi, không cần phải dùng thủ đoạn âm độc vậy đâu.” Tôi đã không còn nhìn thấy chút hy vọng nào nữa rồi.
Thay vì bị giày vò đến c.h.ế.t, thì cho tôi một kết thúc sảng khoái.
“Minh Dương à, thật là xin lỗi cậu, bây giờ cậu có muốn c.h.ế.t tôi cũng không thể thành toàn cho cậu, linh hồn của cậu cần phải hợp nhất với đại cổ sư, chỉ có như vậy đại cổ sự mới có thể thật sự có chế ngự được cơ thể cậu.” Bạch Thương vừa nói vừa đứng dậy đi ra phía sau cái ô cuối cùng của giá sắt kéo ra một cái hộp trong suốt.