Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 280




Tôi giật mình, lắc đầu bảo không sao, nhưng đi cùng những cái lắc đầu là những mồ hôi cứ lăn dài trên má.
“Cậu giấu tôi cái gì phải không?” Hạ Đông Hải nhìn có vẻ làm gì cũng tùy tiện, nhưng thực ra tinh tế ra phết.
Tôi liếc nhìn bức rèm đã đóng, kéo Hạ Đông Hải về phía mình, nhỏ giọng nói: “Ta nằm mơ thấy Lưu Đồng bị quỷ bắt.”
“Chỉ là mơ thôi mà, không sao đâu.” Hạ Đông Hải không nghĩ là tôi nói đúng.
“Không, tôi, tôi thực sự cảm thấy có gì đó không ổn!” Tôi cởi áo thun ra, quay người lại để Hạ Đông Hải nhìn thấy vết thương trên lưng mình.
Hạ Đông Hải vốn không đồng ý với tôi liền lập tức mở to mắt, đưa tay sờ lưng tôi, cả người tôi co lại vì đau.
"Minh Dương, cậu làm sao vậy?" Hạ Đông Hải co rụt tay lại.
Tôi kể cho Hạ Đông Hải chuyện xảy ra trong phòng tắm, Hạ Đông Hải đứng dậy đi vào phòng tắm, một lúc sau đi ra và lắc đầu với tôi.
Cậu ấy nói rằng ở đây không có quỷ khí, tôi cũng cảm thấy rất lạ, bởi tôi không hề cảm nhận được sự tồn tại của ma quỷ.
Trước đây, chỉ cần xung quanh tôi có những thứ không sạch sẽ, ngay cả khi không nhìn thấy, tôi cũng sẽ cảm thấy lo lắng vô cùng, nhưng bây giờ thì sao?
“Hạ Đông Hải, để Trương Tịnh Di đi, nếu ở lại, rất có thể em ấy cũng sẽ bị thương.” Tôi nhíu chặt mày, Kiến Nam đã c.h.ế.t rồi, tôi không muốn mạo hiểm mạng sống của em gái cậu ấy.
Hạ Đông Hải suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu, chuyện này liên quan đến mạng người, cậu ấy chỉ đành chia tay với số tiền mà cậu ấy không nỡ rời xa nhất.
Thấy Hạ Đông Hải đã lơ đi, tôi lập tức nhân cơ hội bảo Trương Tịnh Di rời đi.
“Trương Tịnh Di, Đông Hải và anh sẽ trả tiền lại cho em, em đi ngay bây giờ đi.” Tôi nghiêm túc nói.
Nhưng phía sau bức rèm lại không có phản ứng gì, tôi ho nhẹ một tiếng: "Trương Tịnh Di, đừng giả bộ không nghe thấy gì, đếm đến ba là anh mở rèm ra đấy."
"Một!" Tôi hét lên, cố tình ngân dài giọng ra.
Nhưng Trương Tịnh Di vẫn không phát ra tiếng động gì, tôi dứt khoát vươn tay kéo rèm ra, trên giường trống không, Trương Kinh Di không biết đã biến mất từ ​​lúc nào?
Hạ Đông Hải ngơ ngác nhìn tôi hỏi: “Người đâu?”
“Sao tôi biết được, tôi còn đang muốn hỏi cậu đây, người đâu?” Hai người chúng tôi nhìn nhau sợ hãi, đều thấy có chút sững sờ.
Trương Tịnh Di đang sống sờ sờ ra như vậy, nói không thấy là không thấy sao? Chẳng lẽ em ấy nhân lúc chúng tôi ngủ mà chạy ra ngoài rồi? Nhưng cửa vẫn khóa trong, nếu như Trương Tịnh Di thật sự ra ngoài, cửa nhất định sẽ không khóa như vậy.
“Trương Tịnh Di đó chắc không phải là quỷ chứ?” Hạ Đông Hải nói xong liền nhìn chung quanh.
Tôi trừng mắt, sao lại như vậy được. Nếu em ấy thực sự là quỷ thì lại dám ra ngoài giữa thanh thiên bạch nhật như vậy sao?
“Tà môn quá rồi.” Hạ Đông Hải ngồi xổm xuống cẩn thận tìm kiếm, đến cả gầm giường cũng không bỏ sót.
Tôi nghĩ một lúc, lập tức lấy ra tờ 100 đô mà Hạ Đông Hải vừa đưa cho tôi, bật đèn trong phòng lên lắc lắc, vì đây là tiền đô nên tôi không biết là thật hay giả.. Hạ Đông Hải cau mày, sắc mặt rất khó coi, lẩm bẩm nói: "Ngày mai cầm đến ngân hàng xem thế nào, đây là đang bắt nạt chúng ta chưa từng thấy tiền đô đây mà.”
"Hô hô hô."
Tiếng cười, tiếng cười khiến tim người ta run rẩy. Tôi ngây người nhìn lên trên trần nhà.
Hạ Đông Hải cũng nghe thấy, ghé sát tai tôi thấp giọng hỏi: "Thanh Thanh nhà cậu cùng với tên háo sắc kia đang làm gì trên tầng đấy?”
"Cậu nói nhảm cái gì vậy? Hôm nay tôi lên xem rồi, hoàn toàn không phải Thanh Thanh, chỉ là một người phụ nữ trông giống hệt Lăng Vi Như mà thôi." Tôi lườm Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải ngơ ngác nhìn tôi: “Cậu không có nói dối đấy chứ?”
“Đi, tôi dẫn cậu đi xem.” Tôi nắm lấy tay Hạ Đông Hải, Hạ Đông Hải lập tức cầm lấy túi vải màu xám dưới đất đi lên lầu.
Hai chúng tôi cố ý đi chậm lại, rón rén nhón chân lên lầu, càng lên gần âm thanh càng rõ. Tôi lẩm bẩm trong lòng, vờn nhau cả buổi chiều rồi vẫn chưa đủ hay sao?
“Chà, vị đại ca này cũng may mắn gớm nhỉ?” Hạ Đông Hải bò ra, đứng ở cửa sổ nhìn trộm.
Tôi ấn đầu Hạ Đông Hải, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện bên trong nhìn thấy vẫn là cảnh tượng lúc trưa nhìn thấy, giống như đang phát lại vậy, cuộc đối thoại giữa hai người cũng giống hệt nhau.
"Cạch" một tiếng, cửa mở ra, Hạ Đông Hải và tôi lần lượt quay đầu lại, Lăng Vi Như đang cười với chúng tôi, chúng tôi nhìn lại vị trí trên chiếc giường, người phụ nữ quay đầu lại vậy mà lại là Trương Tịnh Di.
Não tôi bị đả kích dữ dội, Trương Tịnh Di nhìn tôi với nụ cười điềm tĩnh và đôi mắt ngấn nước.
“Cẩn thận.” Hạ Đông Hải kéo tôi lại, tôi lập tức dồn sự tập trung vào Lăng Vi Như, cô ta đang nhìn tôi và Hạ Đông Hải một cách kỳ lạ.
“Cô đã làm gì Trương Tịnh Di rồi?” Ta chỉ vào Trương Tinh Di vẫn còn đang thấp giọng cười, hỏi.
Lăng Vi Như bước một bước đến gần tôi hơn, trên mặt nở một nụ cười lạnh lùng.
Cô ta vừa giơ tay về phía tôi, tôi liền gạt ra, cô ta không tức giận mà lại càng cười càng vui vẻ.
"Minh Dương, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi, tôi đảm bảo trò chơi này sẽ khiến anh rất vui đấy, nhưng trước lúc đó, anh phải chăm sóc tốt bản thân đã! Hahahaha." Lăng Vi Như cười lớn, quay người và biến mất ngay trong hành lang.
Cô ta vậy mà lại không bắt tôi về?
Ngay khi tôi đang ngạc nhiên, tôi liền nghe thấy tiếng hét trong phòng.
"A A A A A!"
Đó là giọng nói của Trương Tịnh Di, Hạ Đông Hải và tôi lập tức lao vào, Trương Tịnh Di hét lên và đẩy tên lợn kia ra, trên mặt toàn là sự hoảng loạn và kinh hoàng.
Trên giường có vết m.áu chứng minh sự trinh trắng của một thiếu nữ, người tên lợn mồ hôi đầm đìa, khi thấy chúng tôi bước vào liền lập tức kéo tấm thảm lên.
"A! Làm sao cậu vào được đây?" Hốc mắt của tên lợn thâm đen hết cả.
Hạ Đông Hải đỡ lấy Trương Tinh Di, ánh mắt Trương Tinh Di có chút đờ đẫn, không ngừng lặp lại: "Các anh muốn hại tôi? Các anh muốn hại tôi?”