Hồn phách của Kiến Nam có lẽ đã sớm bị Tôn Tử thu lại rồi, cậu ấy thực sự vẫn còn có thể báo mộng cho Trương Tịnh Di sao? Nếu như cậu ấy thực sự có thể báo mộng cho Trương Tịnh Di, vậy thì tại sao phải đợi lâu như vậy?
Hiện tại tôi đã không còn cảm nhận được sự tồn tại của Kiến Nam trên người Tôn Tử nữa rồi, bởi vậy mà giấc mơ mà Trương Tịnh Di nói khiến tôi cảm thấy vô cùng khả nghi.
“Vù vù vù” Bên ngoài gió thổi ngày càng dữ dội, tôi đưa tay ra đóng cửa sổ lại. Trời bây giờ càng ngày càng lạnh, tôi ngồi xổm xuống lấy cái áo khoác ra mặc vào.
Nghĩ đến Trương Tịnh Di ăn mặc mát mẻ như vậy, tôi lại thấy hơi động lòng trắc ẩn, lấy cho cô đại tiểu thư này một cái áo khoác. Tôi gọi Trương Tịnh Di mấy lần, em ấy mới chịu ló đầu ra ngoài.
Tôi đưa áo khoác cho em ấy, em ấy không nói câu cảm ơn nào, ngược lại còn trực tiếp xé áo đi.
Tôi phát hiện trên móng tay em ấy có màu gì đỏ đỏ, nhưng tôi còn chưa kịp nhìn kĩ thì em ấy đã kéo rèm lại rồi.
Hạ Đông Hải nhanh chóng trải chăn ra, còn không quên tự khen: “Minh Dương, kiếp trước cậu tích đức lắm mới ở chung được với người bạn như tôi đấy, thời cổ đại, việc trải giường chỉ có người vợ làm thôi."
Nói xong, cậu ấy còn cố ý khom người, cái biểu cảm đó khiến tôi buồn nôn c.h.ế.t đi được.
Căn phòng nhỏ như vậy, tôi cũng không còn chỗ nào khác để ngồi nữa, chỉ có thể ngồi lên trên chiếc chăn bông mà Hạ Đông Hải trải ra. Nhưng mà cũng phải nói, cái chăn này mềm hơn cái hôm qua chúng tôi nằm nhiều.
Hạ Đông Hải vừa nằm xuống liền lấy chăn đắp lên người, lẩm bẩm nói muốn ngủ trưa một lúc.
Thấy cậu ngủ say như vậy, tôi cũng hơi buồn ngủ, bèn lấy chăn ra khỏi hộp, vừa nằm xuống đã thấy lưng đau như kim châm, chỉ đành nằm nghiêng người lại, như vậy mới đỡ hơn một chút.
Ngoài cửa sổ, trời lại bắt đầu mưa, những giọt nước đọng trên cửa kính, tôi nhắm mắt mơ màng nhưng trong đầu lại hiện lên bóng lưng của một người phụ nữ.
Người phụ nữ đang nhân lúc màn đêm buông xuống lặng lẽ đi về phía một căn biệt thự. Căn biệt thự trông rất quen mắt, còn người phụ nữ thì cảnh giác nhìn xung quanh.
Cho đến khi quay người lại, tôi mới nhận ra người đó là ai. Chẳng phải là Lưu Đồng sao? Cô ấy đang....?
Lưu Đồng nhanh chóng quay người và đi vào biệt thự với tốc độ rất nhanh, dưới ánh trăng mờ ảo, căn biệt thự lại càng trở nên huyền bí.
"Cạch cạch cạch."
Căn biệt thự tối đen như mực, Lưu Đồng sơ ý trượt chân ngã xuống đất, cô nheo mắt cố nhìn xem rốt cuộc mình giẫm phải thứ gì.
Đột nhiên, ánh nến trong phòng khách được thắp lên, một người phụ nữ ngồi xổm trên mặt đất, quay lưng về phía Lưu Đồng, còn phát ra tiếng “Nhép nhép!", như thể đang nhai thứ gì đó. “Hình...hình như tôi đi nhầm chỗ rồi.” Lưu Đồng ngượng ngùng cười cười, còn tưởng rằng mình bị phát hiện.
Kết quả "người" trên mặt đất nghe thấy giọng nói của Lưu Đồng thì liền quay người lại nhìn cô ấy.
“Á Á!” Lưu Đồng không nhịn được hét lớn một tiếng, lập tức che miệng lại.
Người phụ nữ ngồi xổm trên mặt đất không có cằm, da mặt rũ xuống, hai mắt chỉ có lòng trắng không có con ngươi đen.
Bàn tay khô héo như cành cây kia quả thực đang liều mạng chộp lấy thứ gì đó bỏ vào miệng, cái miệng to bằng nửa khuôn mặt vặn vẹo một cách khoa trương, chất lỏng đỏ sẫm từ cằm chảy ra.
"He he he."
Sau khi nhìn thấy Lưu Đồng, cô ta cười lớn, bắt đầu từ từ đứng dậy.
Thứ này vừa đứng dậy, Lưu Đồng sợ tới mức mặt tái nhợt, thứ trước mặt cô ấy hoàn toàn không phải là người, bụng cô ta đã bị mổ ra, nội tạng bên trong trào ra ngoài rơi xuống tận eo.
Thứ cô ta vừa ăn là ruột của chính mình, mỗi một đoạn đều vừa trắng vừa béo.
"Ăn! Ăn!"
"Người" đó hét lên và lao về phía Lưu Đồng, Lưu Đồng lập tức né tránh rồi bỏ chạy. Lưu Đồng là một cảnh sát, khả năng phản ứng nhanh hơn người thường rất nhiều, nhưng rõ ràng cô vẫn không phải là đối thủ của con “quái vật" này.
Chớp mắt, con quái vật đó đã đến trước mặt Lưu Đồng, ôm chặt Lưu Đồng trong vòng tay, chất nhầy từ cằm chảy trực tiếp lên đôi má trắng trẻo của Lưu Đồng.
"Hô hô hô.”
Cô ta cười ma mị, thè cái lưỡi dài ra, Lưu Đồng hét lớn: "ĐỪNG!"
"Lưu Đồng? Lưu Đồng!" Tôi hét lên, toàn thân co quắp ngồi dậy, lưng đau như xé, cơn đau này kéo tôi từ giấc mơ về hiện thực.
Hạ Đông Hải dùng sức vỗ vào má tôi, gọi tên tôi: "Minh Dương? Minh Dương?"
Tôi mở mắt, chán ghét đẩy tay Hạ Đông Hải ra: "Cậu coi tôi là dưa chuột đấy à, tát mạnh thế."
"Cậu thấy cái gì? Sao lại đến mức nói mớ như vậy?" Hạ Đông Hải nhìn tôi.