Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 186




Bệnh viện
Phỉ Phỉ sau khi nhập viện thì làm các thủ tục kiểm tra toàn bộ cơ thể, sau khi tất cả đều bình thường thì được chuyển qua khoa thần kinh, bác sĩ chịu trách nhiệm chăm sóc đã kết luận cô ấy bị tâm thần phân liệt.
Tôi lặng người ngồi trên ghế, bần thần nhìn khẩu hình miệng của bác sĩ, hoàn toàn nghe không hiểu những từ chuyên ngành.
“Bác sĩ, anh đang đùa tôi đấy à? Bạn gái tôi hôm qua vẫn gọi điện thoại cho tôi, sao có thể nói điên là điên luôn được?” Tôi nở một nụ cười đầy gượng gạo nhìn vị bác sĩ trước mặt.
Bác sĩ đẩy lại gọng kính của mình: “Tôi biết, người nhà bệnh nhân rất khó chấp nhận sự thật này, nhưng tôi chẩn đoán không nhầm đâu, hơn nữa tâm thần phân liệt không phải bị điên, có thể thông qua nỗ lực điều trị mà cải thiện được.”
“Cải thiện?” Tôi không học y nhưng cũng biết tâm thần phân liệt không phải một loại bệnh bình thường, cho dù muốn chữa cũng phải tìm ra căn nguyên bệnh, Phỉ Phỉ hiện tại thành ra thế này chúng tôi đều không thể tìm ra nguyên nhân.
Bác sĩ không nhanh không chậm uống một ngụm nước nói: “Anh Minh, giờ anh đi làm thủ tục nhập viện cho cô ấy đi, chúng tôi lập tức trị liệu tâm lý cho cô ấy."
Mặc dù tôi không có cách nào chấp nhận nhưng cũng biết loại bệnh này mà không sớm điều trị kịp thời thì sau này sẽ càng rắc rối, nhưng hiện tại giấy tờ thẻ ngân hàng của tôi đều ở nơi ở, tiền bắt taxi quay về không đủ, ngồi xe bus đi đi về về cũng phải mất hai tiếng đồng hồ.
Tôi không yên tâm để Phỉ Phỉ ở bệnh viện một mình, cuối cùng sau khi cân nhắc vẫn là gọi điện cho Tôn Tử.
Tôn Tử sau khi nghe tôi kể rõ thì lập tức đồng ý mang tiền tới đóng viện phí, lúc này tôi mới quay về phòng bệnh trông chừng Phỉ Phỉ.
Bệnh viện chuẩn bị cho cô ấy một phòng đơn, hơn nữa hai tay của Phỉ Phỉ đều dùng vải bó lại với cơ thể, cô ấy ngồi trên giường rất yên lặng, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì.
“Phỉ Phỉ?” Tôi sợ sẽ kích động cô ấy nên nhỏ giọng gọi tên.
Cô ấy phớt lờ tôi, nhưng tự nói như nói với chính bản thân mình: "Minh Dương, ban đầu em bị ám ảnh bởi ham muốn có tiền, nhưng bây giờ em biết rằng một số thứ không phải của bản thân mình thì không thể động tới."
Tôi bần thần nhìn Phỉ Phỉ, cô ấy đang nói gì vậy? Nhìn biểu cảm hiện tại của cô ấy thì cảm thấy rất bình thường, nhưng những lời cô ấy nói tôi nghe hoàn toàn không hiểu gì hết.
“Phỉ Phỉ, bây giờ em đừng nói gì hết, không cần nghĩ ngợi gì cả, anh sẽ cố hết sức giúp em.” Tôi đi tới trước giường bệnh của cô ấy, ngồi xổm xuống sợ sẽ ảnh hưởng đến Phỉ Phỉ.
“Không” Phỉ Phỉ kích động lắc đầu, nước mắt bắt đầu tuôn ra rơi lên cánh tay tôi: “Nếu còn không nói sẽ không kịp nữa, thực ra chúng ta đang ở….”
“Minh Dương!”
Một tiếng gọi lớn cắt ngang lời nói của Phỉ Phỉ, tôi quay đầu lại, Tôn Tử đang đứng thở hổn hển trước cửa phòng bệnh. “Ha ha ha!” Phỉ Phỉ cười ma mị nghiêng đầu chăm chú nhìn Tôn Tử.
"Minh Dương, Phỉ Phỉ cô ấy làm sao thế?” Tôn Tử thất kinh nhìn Phỉ Phỉ
Tôi lặng lẽ lắc đầu: “Hôm nay lúc tôi tới nơi cô ấy ở, phát hiện cô ấy đã thành ra bộ dạng này rồi.”
“Tôn Chí Mậu, rất nhanh thôi anh cũng sẽ giống tôi bây giờ, chúng ta đều sẽ phải ch.ết, đều phải ch.ết! Ha ha ha.” Phỉ Phỉ điên cuồng cười, biểu cảm cực kỳ đáng sợ.
Đồng tử Tôn Tử lập tức mở to trừng trừng nhìn Phỉ Phỉ.
Phỉ Phỉ vừa nói vừa giãy dụa từ trên giường bò xuống hướng về phía Tôn Tử từng bước một. Tôi giữ hai vai cô ấy lại, Phỉ Phỉ vội giãy ra khỏi cánh tay tôi.
Đi tới bên cạnh Tôn Tử, hình như muốn thì thầm nói điều gì đó, kết quả trong lúc chúng tôi không đề phòng Phỉ Phỉ đã cắn một cái vào cánh tay Tôn tử hung hăng giật ra một miếng thịt.
“A a a!” Tôn Tử cật lực đẩy Phỉ Phỉ ra, thấy cô ấy ngã ra sàn tôi lao ra trước ôm Phỉ Phỉ vào lòng.
Trong miệng Phỉ Phỉ vẫn ngậm thịt của Tôn Tử, nở nụ cười quỷ dị.
Tôi thực sự bị đơ luôn rồi, kêu Tôn Tử ra ngoài xử lý vết thương, đồng thời ấn chuông gọi bác sĩ y tá tới.
Tôn Tử bóp chặt vết thương trên tay mình nói không sao.
Bác sĩ và y tá chạy vào, nhìn thấy trên mặt đất có m.áu đồng thời nhìn biểu cảm điên cuồng của Phỉ Phỉ lập tức tiêm mũi an thần thứ hai cho cô ấy, khiến cô ấy bình tĩnh lại.
Phỉ Phỉ sau khi được tiêm thì yên tĩnh nhắm mắt ngủ. Vết thương của Tôn Tử được sát trùng rồi khâu lại, dày vò khiến đầu cậu ấy chảy đầy mồ hôi, trong lòng tôi tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Mấy ngày nay đã phiền Tôn Tử chạy đôn chạy đáo giúp tôi, hôm nay cậu ấy tới bệnh viện nộp viện phí lại gặp chuyện đen đủi này, thấy cánh tay Tôn Tử đã được băng bó xong, tôi thay mặt Phỉ Phỉ xin lỗi cậu ấy.
“Minh Dương, cậu đừng nói gì hết, Phỉ Phỉ thành ra thế này cậu cũng không muốn.” Tôn Tử không có chút oán trách nào, chỉ là cậu ấy liên tục nuốt khan giống như muốn nói điều gì đó với tôi.
“Minh Dương, Phỉ Phỉ đã thành ra thế này rồi cậu định như thế nào?” Tôn Tử nói rất khẽ, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng tôi.
“Dự định?” Tôi nhìn Tôn Tử.
“Cậu không định ở bên cạnh một người điên điên khùng khùng chứ? Minh Dương, không phải tôi muốn thêm dầu vào lửa, nhưng trái tim cô ấy sớm đã không còn bên cạnh cậu nữa rồi, nhân cơ hội này cậu có thể buông tay.” Giọng Tôn Tử không lớn nhưng tôi nghe rất chói tai.