Quả nhiên, vừa mở ảnh trong điện thoại anh bảo vệ lập tức nhận ra Phỉ Phỉ, nói cô ấy vài ngày trước mới chuyển tới.
Lúc đó cũng là anh ta đã làm thủ tục đăng ký để Phỉ Phỉ vào ở. Bên trong điện thoại có rất nhiều ảnh thân mật ôm ấp hôn môi của tôi và Phỉ Phỉ, anh bảo vệ cũng không nghi ngờ điều gì.
“Tầng năm, phòng năm không ba.” Anh ta nói xong thì không để ý tới tôi nữa mà quay người đi vào phòng bảo vệ.
Tôi thở phào một hơi, trực tiếp đi lên tầng năm.
Vừa bước lên tầng năm tôi lập tức phát hiện ra điều gì không đúng lắm, cứ có cảm giác lạnh lẽo. Tôi đứng trước cửa thang máy đợi, “ting” cửa thang máy vừa hay mở ra, bên trong có một người phụ nữ. Cô ta mặc chiếc váy màu đỏ, mái tóc rất dài, cúi đầu quay lưng lại với tôi.
“Cô gì ơi, cô muốn lên lầu à?” Tôi nhìn bóng lưng của người phụ nữ đó thấp giọng hỏi.
Người phụ nữ dùng tay chỉ lên trên, tôi lại hỏi cô ta muốn lên tầng mấy, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Tôi trực tiếp ấn số tầng mình muốn đi, lòng thầm nghĩ xã hội quả thực có nhiều người kỳ quái.
Tôi không ngừng liếc mắt đánh giá người phụ nữ này. Thời tiết hiện tại đã vào thu vậy mà người phụ nữ này lại mặc một chiếc váy len liền thân rất mỏng, chỉ cần gió thổi qua là vạt áo sẽ bay lên, đúng là thời trang phang cả thời tiết.
“Ting!” Cửa thang máy mở ra, tôi ra khỏi đó, phía sau cũng phát ra tiếng bước chân theo sau, trùng hợp vậy, là hàng xóm ở cùng tầng sao?
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, hành lang trống trải hoàn toàn không có bóng người. Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi rụt cổ giơ tay chuẩn bị gõ cửa phòng năm không ba thì phát hiện cửa không khóa.
Phỉ Phỉ - cô gái này thật là bất cẩn quá, con gái chân yếu tay mềm ở bên ngoài một mình cũng không khóa cửa, nguy hiểm quá.
Tôi đẩy cửa, nhìn thấy cửa sổ đối diện cửa chính vẫn đang mở, gió vù vù thổi vào bên trong, căn phòng này rất trống trải, khiến người ta cảm thấy rất lạnh lẽo.
“Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ?” Tôi mở miệng gọi.
Một tràng tiếng khóc từ căn phòng bên phải truyền tới, âm thanh này rất nhỏ giống như đang dồn nén ấm ức, nhưng tôi vẫn nhận ra đây là giọng Phỉ Phỉ.
“Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ, em làm sao thế?” Tôi muốn đẩy cửa vào nhưng cửa đang bị khóa từ bên trong.
“A a a, Minh Dương, cô ta tới tìm em, cô ta tới tìm em rồi, phải làm sao, phải làm sao đây?” Phỉ Phỉ cuồng loạn gào khóc.
Tôi cuống hết cả chân tay, không biết Phỉ Phỉ bên trong đó tình hình thế nào, nhấc chân đạp mạnh vào cửa, cánh cửa này cũng rất chắc chắn, phải đạp bốn năm lần mới bung ra.
Phỉ Phỉ nghe thấy có động tĩnh thì hét lên chói tai giống như bị điên rồi. Cô ấy ngồi xổm co quắp người lại trong góc phòng, hay tay đang bịt chặt tai, sắc mặt tái nhợt điên cuồng đập đầu vào tường.
“Phỉ Phỉ?” Tôi chạy tới trước mặt hai tay đặt lên vai cô ấy, muốn giúp cô ấy bình tĩnh lại một chút, mà Phỉ Phỉ dường như đã chịu sự đả kích lớn vẫn đang điên cuồng co người sợ hãi.
“Đừng gi.ết tôi, đừng mà.” Trên mặt cô ấy giàn dụa nước mắt.
“Phỉ Phỉ, em làm sao thế? Anh Minh Dương này, em đừng sợ, có anh ở đây không ai dám làm hại em.” Tôi ôm Phỉ Phỉ vào lòng.
Cơ thể cô ấy run lên dường như mới phản ứng lại, cô ấy đẩy tôi ra, trong mắt đầy sợi tơ m.áu.
“Anh đừng có qua đây, không được qua đây, anh là do cô ta biến thành đúng không? A…” Phỉ Phỉ rất cảnh giác dán chặt người mình vào tường, con ngươi to trừng trừng như muốn lòi ra ngoài rất đáng sợ.
Tôi muốn lại gần nhưng chỉ cần một hành động nhỏ là lại khiến cô ấy mất khống chế hét lên, hết cách tôi đành nhấc máy gọi số cấp cứu đưa cô ấy đi bệnh viện.
Xe cấp cứu tới dưới lầu, tôi ôm ghì Phỉ Phỉ đang la hét cuồng loạn đi về hướng thang máy.
Phỉ Phỉ vừa bước vào trong thang máy, tâm trạng kích động dường như ngay lập tức giảm bớt một phát cắn vào cổ tôi.
Đây không phải là cắn yêu kiểu tình nhân mà là thực sự dùng lực cắn, tôi đau đến nghiến răng nghiến lợi mà không có cách nào ngăn cản cô ấy.
“Hưa hưa hưa”
Âm thanh này là?
Tôi cúi đầu liếc mắt nhìn mặt Phỉ Phỉ, cô ấy đã tha cho cái cổ của tôi, trên khóe miệng vẫn còn vương m.áu, nhìn tôi với ánh mắt mê hoặc.
Gương mặt này là của Phỉ Phỉ nhưng ánh mắt này tuyệt đối không phải cô ấy.
“Ting” cửa thang máy mở ra, nhân viên cứu hộ đã đứng đợi sẵn ứng cứu, nhìn thấy cổ và áo tôi đầy vết m.áu thì đơ ra sau đó mới đón Phỉ Phỉ từ trong vòng tay tôi rồi cố định cô ấy lên cáng cứu thương,
Phỉ Phỉ la hét cắn bị thương một nhân viên, tôi nhanh chóng giữ chặt cô ấy lại, Phỉ Phỉ như một con thú đang phẫn nộ cắn lấy cổ tay tôi không buông.
Tôi cau mày ôm cô ấy lên xe, mấy nhân viên cứu hộ hình như bị dọa sợ ngây ra một lúc mới lên xe.
Ngay lập tức bác sĩ rút mũi an thần ra tiêm cho Phỉ Phỉ, tinh thần cô ấy đã ổn định hơn trước, dựa chặt vào trong lòng rôi, ánh mắt đờ đẫn nhìn khuôn mặt tôi.