Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 151




Tôn Tử và Phỉ Phỉ đều mất khống chế, càng cãi càng hăng. Vương Thành ở một bên kêu hai người họ im miệng nhưng không ích gì.
Sau cùng tôi phải dùng lực ném chiếc cốc nhỏ trên bàn xuống dưới đất, một tiếng “choang” vang lên giữa đại sảnh vậy mà mới chớp mắt lại trở nên yên tĩnh. Tôn Tử thấy ánh mắt của tôi không đúng lắm thì vội cúi đầu không nói năng gì nữa.
“Hừ, sao anh không nói gì nữa? Có phải anh sợ bị Minh Dương phát hiện ra? Tôn Chí Mậu anh quá đê tiện, anh g.i.ế.t Kiến Nam còn muốn đổ tội lên đầu tôi? Tôi suýt nữa trở thành con dê thế mạng rồi.” Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm Tôn Tử cười lạnh.
Tôi nghiến chặt răng, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh nhưng lửa giận đã sớm bùng lên trong lòng.
Tôn Tử lập tức trợn trừng mắt nhìn Phỉ Phỉ gào lên: “Cô nói lung tung cái gì vậy?”
Phỉ Phỉ kéo tấm vải trên người, cười lạnh nhìn Tôn Tử, biểu cảm trên mặt rõ ràng là đã không màng hậu quả không muốn giấu giếm gì nữa.
Cô ấy hừ một tiếng rồi đứng dậy đi tới trước mặt Tôn tử: “Anh sợ rồi sao? Trước kia tôi không nói bởi vì tôi quá ngốc, vẫn nghĩ tới đoạn tình cảm giữa hai chúng ta, giờ nghĩ lại đến tôi anh còn dám hại, giữa hai chúng ta đã không còn tình cảm gì nữa rồi phải không?”
“Tôi cảnh cáo cô, đừng có vu khống tôi.” Tôn Tử dùng lực vai muốn đẩy Phỉ Phỉ qua một bên. Phỉ Phỉ lùi về sau một chút là có thể tránh được.
“Vu khống? Ai vu khống anh? Vì Kiến Nam muốn theo đuổi tôi nên anh từ hổ thẹn chuyển sang tức giận mà g.i.ế.t anh ấy. Anh từng nói có thể vì tôi mà làm tất cả mọi việc, kể cả g.i.ế.t người.” Trên mặt Phỉ Phỉ thoáng qua một tia đắc ý.
Nhan sắc của Phỉ Phỉ ở trường chúng tôi rất nổi tiếng. Mỗi lần tôi với cô ấy hẹn hò đều thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhưng tôi trước giờ không ngờ tới hai người anh em tốt của tôi lại có ngày vì cô ấy mà đấu tới anh sống tôi c.h.ế.t.
Phỉ Phỉ nói rất bình tĩnh, Tôn Tử kích động không ngừng chỉ về phía Phỉ Phỉ la hét nói Phỉ Phỉ im mồm, giống như bị giẫm vào đúng điểm yếu, tâm tình trở nên vô cùng kích động.
Phỉ Phỉ không hề có ý muốn dừng lại, nụ cười trên mặt càng trở nên hứng thú.
Cô ấy đi tới trước mặt tôi, hỏi tôi có còn nhớ cái nhẫn của Kiến Nam không, tôi gật đầu. Trước kia Tôn Tử nói cái nhẫn đó được tìm thấy trong phòng Kiến Nam, giờ nghĩ lại xem ra đều là nói dối.
Trước kia lúc Tôn Tử nói biểu cảm có chút kỳ lạ, tôi là vì tình nghĩa anh em bạn bè suốt bao năm nên chưa từng nghi ngờ cậu ta. Giờ nghĩ lại, là do chính bản thân tôi không muốn đối mặt.
Phỉ Phỉ nhếch mép cười, đem toàn bộ câu chuyện từ đầu tới cuối nói cho tôi.
Thì ra trước khi xuất phát tới đây Kiến Nam đã biết chuyện giữa Phỉ Phỉ và Tôn Tử, sau đó cậu ta không ngừng nhiệt tình theo đuổi Phỉ Phỉ. Chiếc nhẫn đó là nhẫn đôi Kiến Nam mua tặng Phỉ Phỉ. . Tì𝘮 𝑡𝐫uyện hay 𝑡ại ~ T 𝐫ù𝘮T𝐫uyện﹒𝚟n ~
Chuyện này sau khi bị Tôn Tử phát hiện, cậu ta từ hổ thẹn biến thành phẫn nộ đánh cho Kiến Nam một trận. Kiến Nam đánh không lại Tôn tử bèn uy h.i.ế.p cậu ta sẽ nói chuyện này cho tôi biết Tôn Tử mới chịu dừng tay.
Sau đó bọn họ cạnh tranh công bằng, để Phỉ Phỉ là người quyết định sau cùng.
Ha ha ha, đúng là bạn bè tốt. Hai người anh em tốt của tôi, cướp bạn gái sau lưng tôi còn cạnh tranh công bằng? Tim tôi dường như đã nguội lạnh rồi.
Vốn dĩ Phỉ Phỉ chuẩn bị chúc mừng sinh nhật tôi xong sẽ nói lời chia tay, nhưng đột nhiên biết được tôi sắp thừa kế một gia tài kếch xù nên cô ấy đã động lòng.
Những lời hôm đó Tôn Tử và Phỉ Phỉ nói với nhau đã bị tôi trong lúc mơ mơ hồ hồ nghe thấy, lúc đó còn tưởng mình nằm mơ.
Trước nay tôi chưa từng nghĩ qua những người xung quanh mình sẽ có những ý nghĩ xấu xa như vậy.
“Minh Dương, tiệm kinh doanh đồ cổ của cha em vì thu nhận nhầm hai món đồ cổ giả cao cấp mà phải đối mặt với nguy cơ phá sản, em cũng chỉ muốn giúp cha giải quyết nguy cấp trước mắt mà thôi.” Phỉ Phỉ nói xong liền nắm lấy cánh tay tôi.
Giờ phút này giọng nói của cô ấy truyền vào tai tôi khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, tôi quay mặt qua hướng khác.
Sự hổ thẹn lúc trước của tôi đối với họ cũng giảm đi rất nhiều, nếu lần này thực sự xảy ra chuyện, vậy cũng là do bọn họ c.h.ế.t vì chính lòng tham của mình.
“Đừng nói nữa, giờ không phải lúc nói những chuyện này, chúng ta nên nghĩ cách thoát ra khỏi đây chứ?” Tôn Tử nhìn tôi, nói tôi đừng để những lời nói của Phỉ Phỉ đánh lừa.
Tôi không phải thằng ngốc, tôi phân biệt được thật giả. Trước kia cũng không phải chưa từng nghĩ tới, chỉ là không dám nghĩ theo hướng đó.
“Hi hi hi, anh không cho tôi nói tôi lại càng phải nói.” Phỉ Phỉ tùy tiện cười, nói đằng nào thì mọi người đều sẽ phải c.h.ế.t ở đây, không bằng nói hết chân tướng sự việc ra.