Tôi nhìn đôi giày vải, trên đó tuy không thêu hoa, nhưng mặt giày sáng bóng giống như dùng gấm thêu lên vậy.
“Thiếu gia, có vừa không?” Huệ Bình mỉm cười nhìn tôi
Tôi gật gật đầu. Huệ Bình càng ôn nhu nói với tôi: “Thiếu gia, thực ra tôi cảm thấy con người cậu rất tốt. Quan trọng nhất là Ôn chủ tử thích cậu, đó cũng là phúc phần của cậu.”
Ôn chủ tử? Ôn chủ tử trong lời nói của Huệ Bình có lẽ là Ôn Bội Như. Tôi nhìn Huệ Bình, cô ta đang đốt hương rồi tỉ mỉ hơ lên khắp người tôi một lượt.
Tâm trạng cô ta hiện giờ có vẻ không tệ, tôi cố ý giả vờ kỳ lại hỏi: “Huệ Bình, Ôn chủ tử mà cô nói không phải là người đúng không?”
“Cô ấy là tiên nhân, thiếu gia không phải cậu đã gặp qua cô ấy rồi sao?” Huệ Bình khi nhắc đến Ôn Bội Như thì trong mắt hiện lên tia sùng bái.
Tôi cười nhạt, tiên nhân cái con khỉ, chả qua là một nữ quỷ.
“Vậy các người sao lại quen biết với tiên nhân này?” Tôi hiếu kỳ hỏi Huệ Bình.
Huệ Bình buông nén hương trong tay xuống nói với tôi thôn này bốn mươi năm trước xảy ra nạn đói, khi đó họ đói đến mức vỏ cây cũng không có để ăn. Trưởng thôn đã lấy số lương thực cấp trên phát cho một mình bỏ trốn.
Trong thôn lúc ấy có người đã bắt đầu âm thầm đào t.h.i t.h.ể lên để ăn, ban đầu mọi người còn lén lút, sau đó dần dần quang minh chính đại làm.
t.h.i t.h.ể bị ăn hết thì bắt đầu cậy lớn ức h.i.ế.p bé.
Lúc đó tôi mới có mười bảy tuổi, thân thể gầy gò thấp bé, đói mấy ngày thành ra sinh bệnh. Anh trai tôi mặc dù tráng kiện nhưng những người đó vẫn để mắt tới gia đình tôi.” Huệ Bình nói đến đây trong mắt chảy ra giọt nước mắt căm hận, nói năm đó cha cô đã bị họ ă.n t.h.ị.t, anh em họ chạy lên núi may sao gặp được Ôn Bội Như cứu giúp mới trải qua được kiếp nạn này.
Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Huệ Bình nói bốn mươi năm trước? Bốn mươi năm trước cô ta mười bảy tuổi, vậy hiện tại không phải đã sáu mươi bảy tuổi sao? Tôi chau mày nhìn Huệ Bình.
Cô ta có biết mình đang nói cái gì không? Toàn là lời nói nhảm.
Huệ Bình có lẽ cảm nhận được tôi đang nghi ngờ lập tức nhìn khắp bốn phía thấp giọng nói bên tai tôi: “Thiếu gia, tôi nói đều là sự thật, Ôn chủ tử nói chỉ cần chúng tôi ă.n t.h.ị.t người và nghe theo cô ấy, chúng tôi sẽ giữ được sự trẻ trung mãi mãi.
Huệ Bình nói xong thì cười rất vui, tôi nửa tin nửa ngờ, ă.n t.h.ị.t người có thể khiến người ta trẻ mãi không già? Đây là lần đầu tiên tôi nghe được những lời như vậy. Huệ Bình nói xong, cẩn thận chải tóc, từ bên hông lấy ra một chiếc gương đồng nhỏ, nhìn đi nhìn lại, giống như rất hài lòng với trạng thái hiện tại của mình.
“Bình Nhi, lề mề cái gì ở đó vậy? Còn không mau đưa thiếu gia lên, còn thắp hương liệt tổ liệt tông.” Giọng dì Liên truyền tới từ lối vào. Huệ Bình đáp lại một tiếng rồi lập tức cất gương giục tôi mau đi lên.
Từ dưới hầm đi lên đã thấy dì Liên đứng đợi ở cửa gỗ nhà bếp, cầm bát đũa đang xì xụp uống thứ gì đó.
Huệ Bình thấy dì Liên đang ăn đồ thì lập tức chạy qua: “Mẹ, đây là bát cuối cùng rồi, sao mẹ lại ăn một mình vậy?”
“Sợ cái gì, vẫn còn rất nhiều đồ tươi.” Dì Liên nói xong thì lau khóe miệng còn vương máu. Đồ tươi mà bà ta nói chắc chắn là mấy người chúng tôi rồi.
Lẽ nào lời Huệ Bình nói là đúng, họ ă.n t.h.ị.t người để duy trì dung nhan?
Tôi vẫn đang ngơ ra thì dì Liên đã giơ tay ra túm lấy cánh tay tôi lôi tới đại sảnh. Trên tường chính diện ở đại sảnh có treo một thứ gì đó hình vuông, bên ngoài trùm tấm vải đỏ. Dì Liên nói tôi thắp hương cho tổ tiên trước, sau đó giúp tôi đeo dải hoa màu đỏ.
“Ái chà chà, da thịt non mềm vẫn là đẹp trai quá!” Lưu Mị Nhi cười hi hi nhìn tôi, bàn tay cô ta không chịu để yên mà véo lên cánh tay tôi.
Phỉ Phỉ cũng đã ngừng khóc, đang cúi đầu nhưng đôi vai vẫn hơi run lên.
“Chúng ta đi chuẩn bị kiệu hoa thôi, đi nào.” Dì Liên ra mệnh lệnh, bọn họ đều theo sau dì Liên đi ra ngoài, xem ra bọn họ đều rất nghe lời dì ta.
“Phỉ Phỉ, em không sao chứ?” Tôi cúi thấp người nhìn Phỉ Phỉ.
Mặt Phỉ Phỉ vẫn còn vương nước mắt, bởi khóc quá lâu nên mắt cũng đỏ lên.
Nghe thấy tôi quan tâm Phỉ Phỉ lập tức lao vào trong lòng tôi, cơ thể cô ấy vẫn đang run lên yếu ớt.
“Trộm gà không được còn mất luôn bị thóc, cô là loại con gái dễ dãi, trước kia tôi đúng là mắt mù.” Tôn Tử không biết vì phẫn nộ hay vì thương cảm Phỉ Phỉ mà ngay lúc này nói ra những lời như vậy.
Phỉ Phỉ lập tức rời khỏi vòng tay tôi phẫn nộ chỉ vào mặt Tôn Tử.
“Anh có tư cách gì mà nói tôi? Người mắt mù phải là tôi mới đúng. Dù Minh Dương hay Kiến Nam đều tốt hơn anh rất nhiều. Tôi thật hối hận, hối hận vì đã nhìn lầm anh.” Phỉ Phỉ trừng mắt hằn học nhìn Tôn Tử, giống như hận không thể lập tức l.ộ.t d.a rút gân cậu ấy.
Đây là lần đầu tiên Phỉ Phỉ chính miệng thừa nhận quan hệ giữa cô ấy và Tôn Tử. Mặc dù tôi đã biết chuyện này từ lâu nhưng khi nghe những lời đối đáp của họ vẫn cảm thấy rất khó chịu.