Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 121




Thấy tôi không nói gì, lão thái bà nắm lấy tay tôi, mắt bà còn hơi đỏ hoe, bà ta nói làm gì cũng chỉ vì muốn tốt cho tôi mà thôi.
Hừ, vì muốn tốt cho tôi?
“Được rồi, cháu ra ngoài đi. Mà còn nữa, cháu dẫn mấy người đang làm loạn trong nhà đi đi, xem Minh gia chúng ta là cái gì chứ.” Lão thái bà nói nhỏ, còn tôi thì gật đầu vâng dạ.
Lão thái bà lúc này mới nhắm mắt lại, vẫy tay ra hiệu bảo tôi ra ngoài.
Tôi bước ra khỏi phòng bà ta, dì Liên cũng theo sau tôi. Lúc đầu tôi còn nghĩ dì Liên muốn xuống bếp, cuối cùng phát hiện dì ta vẫn luôn theo tôi đến tận cửa phòng.
“Dì Liên? Sao dì lại đi theo tôi?” Tôi khó hiểu nhìn dì ta.
Dì Liên cười lạnh: “Còn không phải là vì cậu hay thích đi đây đi đó sao? Lão phu nhân đặc biệt dặn dò tôi phải để mắt kĩ đến thiếu gia.”
Tôi cười nhạt: "Ồ? Vậy sao? Vậy bây giờ tôi đi tắm, dì Liên cũng muốn đi cùng à?"
“Tôn thiếu gia?” Dì Liên cao giọng.
Tôi chớp chớp mắt, cố ý nói chỉ là đùa thôi, ý bảo Liên dì đừng quá kích động. Dì Liên nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.
Còn tôi thì mặc kệ, lấy một bộ quần áo trong vali ra thay rồi phi ngay vào nhà tắm, tắm rửa cho sạch sẽ.
Vừa tắm, bụng tôi vừa kêu cồn cào, tôi vỗ mạnh vào bụng, thầm nghĩ ở đây nhiều người như vậy, không thể nào giữa thanh thiên bạch nhật mà uống sống tiết gà đen được.
Tôi chỉ đành nhịn đói, đợi đến tối mịt mới dám chạy vào bếp, gi.ết con gà, đổ đầy m.áu vào nồi.
Mặc dù không phải là gà đen, nhưng với tôi cũng khá ổn rồi.
Tôi mím môi mím lợi, kết quả lại nhìn thấy Phỉ Phỉ hình như đang đi vào phòng mình.
Muộn như vậy rồi Phỉ Phỉ còn đến phòng tôi làm gì? Tôi nhanh chóng bước ra ngoài. Phỉ Phỉ đứng ở bên giường, thấy tôi không có trong phòng thì định quay đi, kết quả là thấy tôi đang đứng ngay trước cửa.
“Minh Dương, muộn như vậy rồi, anh không ngủ mà còn đứng đấy làm gì?” Phỉ Phỉ cười tươi, lập tức đi về phía tôi.
Còn chưa lại gần, tôi đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên cơ thể cô ấy. Tôi biết đó là hãng nước hoa mà Phỉ Phỉ thích nhất, dù có đi đâu cũng phải mang theo.
Thấy tôi lùi ra sau, Phỉ Phỉ cụp mắt xuống, lộ ra vẻ đau lòng: “Minh Dương, anh thực sự ghét em đến vậy sao?”
Vừa nghe thấy giọng nũng nịu của Phỉ Phỉ là tôi đã có dự cảm không lành. Đây là giọng điệu cầu sự an ủi, tôi không thể để Phỉ Phỉ có bất kỳ ảo tưởng nào. Bằng không, tình anh em giữa tôi và Tôn Tử sớm muộn cũng tan vỡ.
“Phỉ Phỉ, muộn như vậy rồi, có chuyện gì để mai nói đi.” Tôi cố ý muốn giữ khoảng cách với Phỉ Phỉ. Cô ấy cười một cái, mặt hẩm hiu, nói rằng có chuyện rất quan trọng muốn nói với tôi, nhưng bây giờ.....
Phỉ Phỉ bước ra khỏi phòng, chuẩn bị rời đi. Tôi ngây người, lập tức gọi cô ấy quay lại.
“Chuyện quan trọng gì?” Tôi cứ nghĩ Phỉ Phỉ sẽ có phát hiện to lớn nào đó.
Nhưng Phỉ Phỉ lại dừng lại, nhìn xung quanh, giống như sợ bức tường mọc thêm tai nghe lén vậy.
Trong lòng tôi hiểu rõ, ở nơi này đúng thực là phải cẩn thận, nói không chừng có người đang lén theo dõi chúng ta, vậy nên tôi chỉ đành mời Phỉ Phỉ vào trong phòng.
Mới đầu Phỉ Phỉ còn ngoan ngoãn ngồi một bên, không có hành động kì lạ gì. Nhưng dần dần, tôi phát hiện cô ấy vừa nói chuyện, tay lại vừa đặt lên lưng tôi.
Người tôi bất giác run lên, tôi muốn đẩy tay cô ấy ra nhưng cô ấy đã giữ chặt, nước mắt long lanh trong đôi mắt trong veo.
“Phỉ Phỉ, chúng ta tuyệt đối không thể nào đâu. Tôn Tử đối với em rất tốt, em đừng nghĩ lệch lạc.” Tôi có chút phẫn nộ.
Tôi không biết rốt cuộc cô ấy coi tôi là người như thế nào, lẽ nào cô ấy nghĩ có thể qua lại với cả tôi và Tôn Tử sao? Vậy thì cô ấy quá xem nhẹ tình cảm giữa tôi và Tôn Tử rồi.
Thấy sắc mặt tôi thay đổi đột ngột, Phỉ Phỉ thay vì nao núng, lại lao tới và áp chặt cái miệng anh đào nhỏ nhắn của mình vào đôi môi lạnh giá của tôi.
Tôi như bị sét đánh trúng, không do dự gì mà đẩy Phỉ Phỉ ngã xuống đất.
“Rầm” một tiếng, bàn cũng đổ lăn ra đất, cốc thủy tinh vỡ vụn, những mảnh vỡ đã cứa vào cánh tay Phỉ Phỉ.
Nhìn thấy dòng m.áu đỏ tươi chảy ra, tôi hốt hoảng khuỵu xuống hỏi Phỉ Phỉ có làm sao không.
Phỉ Phỉ nhân cơ hội lập tức hôn tôi. Làn da mịn màng áp sát vào cơ thể tôi, Phỉ Phỉ chủ động đặt tay tôi lên đùi cô ấy. Cơ thể tôi cứng đờ lại, chốc lát không biết làm gì.
“Minh Dương, xảy ra chuyện gì vậy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, mồ hôi toát ra, như thể tôi bị bắt quả tang đang làm chuyện gì đáng xấu hổ vậy.
Tôi chưa kịp phản ứng thì Tôn Tử đã vội đẩy cửa bước vào, nhất định là nghĩ rằng tôi đang gặp nguy hiểm.
Chỉ là cảnh tượng trước mặt thật sự làm cho Tôn Tử đỏ mắt.
Cậu ấy ngây người đứng nguyên một chỗ, mắt mở to, vài giây sau mới quay người chạy ra ngoài, tôi đẩy Phi Phỉ ra rồi chạy đuổi theo cậu ấy.
Tôn Tử chạy về sân sau với tốc độ nhanh nhất, khi tôi đuổi theo đến nơi thì thấy Tôn Tử đang dùng nắm đ.ấ.m đập mạnh vào cây hòe ở sân sau, tay đã bị thương, m.áu chảy đầm đìa.
Nhưng những điều đó chắc chắn không thể so sánh được với nỗi đau trong lòng. Tôn Tử quay lưng về phía tôi, tôi thấy vai cậu ấy run lên dữ dội.