Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 120




Tôi thản nhiên cười rồi nói mình quen dậy sớm rồi, ban đầu tôi còn định bảo Kim Tiểu Hổ và Vương Thành xông lên lầu bắt ông cậu lại, nhưng suy nghĩ kỹ thì rút dây động rừng quá mức.
Nghĩ cả một đêm, bây giờ ông cậu muốn có được tài sản thì chắc chắn sẽ thủ tiêu tôi, như vậy tôi chỉ cần đợi ông ta lộ ra dấu vết, không cần phí quá nhiều tâm tư để bắt ông ta, bởi không có bằng chứng thì không thể xử lý được ông ta.
"Vậy, vậy, vậy à? Hôm, hôm nay, các cậu?" Bác sĩ Phạm nhìn về phía những người còn đang ngủ trên đất, cười rồi nói ông ấy phải mở cửa làm việc rồi.
Đương nhiên là đang đuổi khéo chúng tôi, tôi gật đầu rồi gọi đám Tôn Tử dậy.
Nói ra cũng kỳ lạ thật, tối qua Tôn Tử nằm dưới đất ngủ cả đêm mà, nhưng đôi mắt lại có một quầng thâm đen sì, thoạt nhìn rất là tiều tuỵ.
Còn sắc mặt của Vương Thành cũng hơi uể oải không có tinh thần, có lẽ tối qua nhìn thấy người bị l.ộ.t d.a nên vẫn còn sợ hãi.
Còn Phỉ Phỉ lại có chuyển biến tốt hơn, sắc mặt đã tốt hơn nhiều, nhưng hành động bây giờ của cô ta khiến mối quan hệ giữa tôi và Tôn Tử trên nên ngượng ngùng vô cùng.
Cô ta thích dính lấy tôi, giống y như lúc chúng tôi còn ở bên nhau.
Khi ăn sáng ở trong thôn, thậm chí Phỉ Phỉ còn cầm cốc nước mà tôi đã dùng để uống nước, khiến Tôn Tử tức đến tái mét mặt mày.
Nhưng Tôn Tử vẫn không nổi giận, cứ nhẫn nhịn như vậy, cho đến lúc ăn xong bữa sáng, tôi định lên núi cùng đám Kim Tiểu Hổ, Phỉ Phỉ cũng muốn đi theo, Tôn Tử mới bắt đầu cao giọng nói.
"Phỉ Phỉ, bây giờ em phải ở lại đây, chờ chuyến xe tuyến buổi trưa đến đây, chúng ta sẽ rời đi ngay." Giọng điệu Tôn Tử nói chuyện không phải đang bàn bạc với Phỉ Phỉ, mà trực tiếp nói cho cô ta biết sự sắp xếp của cậu ấy.
Bầu không khí trở nên nặng nề vô cùng, tôi bèn ra hiệu cho Vương Thành mau lái xe đi.
Nhưng Phỉ Phỉ lại không nói câu nào mà lên xe ngồi, chỉ còn một mình Tôn Tử đứng ở cửa xe, nhìn Phỉ Phỉ với vẻ mặt vô cùng đau lòng.
Còn Phỉ Phỉ hoàn toàn thờ ơ với ánh mắt đó, tôi không biết vì sao Phỉ Phỉ lại đột ngột muốn ở cạnh tôi như vậy.
Nhưng tôi luôn thầm nhắc nhở bản thân tuyệt đối không thể ở cạnh Phỉ Phỉ nữa, bây giờ người tôi muốn tìm là Thanh Thanh.
Tôi không biết vì sao tối hôm đó cô ấy lại biến mất, đôi lúc tôi có thể cảm nhận được cô ấy đang ở bên tôi, nhưng có đôi lúc tôi lại hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy.
"Anh không lên xe thì chúng tôi đi đấy." Kim Tiểu Hổ khinh thường liếc Tôn Tử một cái.
Trước kia Tôn Tử động tay động chân với anh ta vì Phỉ Phỉ, bây giờ thì hay rồi, không ngờ Phỉ Phỉ lại đối xử với cậu ấy như vậy, hoàn toàn coi cậu ấy trong suốt luôn.
Tôn Tử nắm chặt tay, cuối cùng vẫn lên xe ngồi, tôi ngồi cùng họ ở hàng ghế sau, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Tựa như bản thân vừa trở thành một lỗi sai nào đó, cho nên tôi đành phải nhắm lại giả bộ ngủ cả dọc đường, cũng may chặng đường này ngắn nên mắt nhắm mắt mở là đến nơi.
Xe chúng tôi mới vừa dừng lại, Huệ Bình đã ra ngoài rồi, có lẽ là nghe thấy tiếng dừng xe.
Kim Tiểu Hổ nghênh ngang đi vào trong, Huệ Bình nhíu mày nhìn về phía tôi, nói rằng lần này bà nội thật sự tức giận rồi, cho dù thế nào tôi cũng phải qua nói nói chuyện.
Đương nhiên là tôi giả vờ làm đứa cháu ngoan ngoãn đi theo Huệ Bình qua đó rồi, nhưng Phỉ Phỉ lại nắm lấy cánh tay tôi: "Minh Dương, em cùng anh đi thăm bà nội nhé?"
Phỉ Phỉ y như một người cháu dâu, không đợi tôi mở lời, Huệ Bình đứng bên cạnh đã liếc Phỉ Phỉ một cái: "Người mà bà nội muốn gặp là Minh thiếu gia chứ có phải là cô đâu?"
Huệ Bình trước giờ không có thiện cảm với Phỉ Phỉ, ngay cả cách nói chuyện cũng không khách sáo chút nào.
Phỉ Phỉ chu cái miệng nhỏ nhắn rồi nhìn sang tôi, còn tôi lại cố ý tránh ánh mắt của cô ta rồi đi theo Huệ Bình đến sân sau.
Thật đúng lúc, tôi cũng muốn biết sức khỏe của bà nội có phải càng ngày càng kém đi không, nếu bà ta không phải là bà nội của nhà họ Minh thì bà ta là ai đây?
Ông cậu và bà ta cấu kết với nhau làm việc xấu, hai người này chắc chắn nắm được nhược điểm gì đó của đối phương ở trong tay mình.
"Lão phu nhân, Minh thiếu gia đến rồi." Huệ Bình đứng ở ngoài cửa nhỏ giọng nói.
Dì Liên mở cánh cửa gỗ ra, trên gương mặt nghiêm túc tràn ngập vẻ tức giận, nhìn âm u đến mức khiến người ta sợ hãi.
Dì ta bảo tôi vào trong, tôi bèn nhanh chân bước vào, lần này bà nội không để tôi đứng ở ngoài bức rèm che nữa mà để cho tôi vào trong ngồi.
Còn bà ta lại nằm trên giường, nhìn sắc mặt thì thấy quả thật không khoẻ cho lắm.
"Bà ơi, bà sao thế?" Tôi ra vẻ quan tâm hỏi thăm.
Đôi mắt sâu hoắm của bà ta nhìn chằm chằm về phía tôi, bà ta hé đôi môi khô khốc rồi hỏi tôi một cách khó chịu: "Cháu vẫn còn để người bà này trong lòng à?"
"Cháu xin lỗi bà, chuyện xảy ra bất ngờ quá, cháu..." Tôi nghĩ bây giờ vẫn nên để bà ta bình tĩnh lại thì hơn.
Sắc mặt bà ta xanh mét: "Lần nào cũng nói là chuyện xảy ra đột ngột, bắt đầu từ hôm nay, bà sẽ bảo Huệ Bình khoá cửa ngoài lại, cháu không được phép ra ngoài nữa."
Bà ta vừa nói vừa bắt đầu ho.
Như vậy chẳng phải là giam cầm tôi à? Nhưng bây giờ bà ta đã như vậy rồi, tôi không thể làm trái ý bà ta được, chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời thôi.