Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 194




Ôm lấy eo cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của Dịch Dao, hơi thở của Lý Duật dần dần ổn định, từng câu từng chữ đều rất nghiêm túc sâu sắc, "Nếu em dám tới tìm anh, bất kể là vì lý do gì, anh sẽ không để em rời khỏi anh lần nữa. Anh sẽ giam cầm em, cho dù em khóc, khóc lóc cầu xin anh; cho dù em nói người em yêu vẫn là người khác, đến tìm anh chỉ là sai lầm nhất thời; cho dù con em khóc đòi anh trả em lại cho hắn; ngay cả khi —— người đàn ông đó là anh em tốt nhất của anh. Anh sẽ giống như một con rắn độc xoay quanh cuộc sống của em, lúc nào cũng sẵn sàng nuốt em vào bụng. Cho nên, Dịch Dao, em phải thật sự hạnh phúc đến mức hoàn hảo, mới có thể thực sự thoát khỏi sự thèm muốn của anh đối với em."

"......"

Người đàn ông này tên là Lý Duật. Kiêu căng ngạo mạn, tự luyến, tự quyết định, được ông trời ưu ái, cực kỳ may mắn, được hưởng thụ tình thân tình yêu tốt đẹp nhất trên đời, sự ngưỡng mộ, muốn đồ gì cũng dễ như trở bàn tay.

Ngay cả khi gặp chút thất bại, cũng sẽ bị hắn xua tan trong chớp mắt —

Đột nhiên có chút không cam lòng.

Ác mộng xúc tu duỗi về phía trước, không ngừng do dự.

Dịch Dao cụp mắt xuống, ánh mắt lơ đãng xẹt qua giữa hai chân hắn, tà niệm trong lòng "vèo" một cái rụt trở về, hai lỗ tai nóng lên.

"Đi lên nhìn xem, Đàn Hoa cậu ấy..." Lý Duật mím môi, "Hắn đối với em vẫn luôn chân thành. Trả thù gì đó, chỉ là hắn vì giận anh nên mới nói lời ngu xuẩn thôi."

Chính tai nghe thấy cái kết luận này, vẫn là từ trong miệng Lý Duật nói ra, trái tim đang chấn động của Dịch Dao cũng từ từ bình tĩnh lại.

Ngồi lại trên ghế đá, nhìn đường cong gợn sóng trên mặt đất, ánh mắt cô bình tĩnh mờ mịt, "Không liên quan đến tình cảm của hắn, em và hắn... không nên bắt đầu."

Chuyện đã xảy ra cô không hối hận, nhưng ít ra, cô nên cố gắng để không tiếp tục sai.

Đàn Hoa, không giống.

Lý Duật ngồi xổm xuống, gỡ kính râm, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi dưới lớp kính râm, ngước mắt nhìn chằm chằm cô, "Bởi vì Tiểu Minh sao?"

Dịch Dao không phủ nhận. Khi đã nhận ra bản chất của trái tim mình, cô càng không cho phép mình đến gần Đàn Hoa hơn nữa, cho dù anh có chân thành hay không.

Đối với An Kinh Vĩ, Lý Duật thậm chí là Cầu Dịch Hành, cô đều có thể mặc kệ chính mình, nhìn xem bản thân mình có thể sống thành dáng vẻ kỳ quái như thế nào, nhưng Đàn Hoa thì không được.

Chỉ vì lý do này, Lý Duật biết tự hắn khuyên không được. Nữ nhân anh yêu lớn lên một mình, sự ấm áp đầu tiên và tình yêu tất cả đều đến từ tình bạn, bạn bè trong lòng cô quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Trong mấy ngày cô rời đi, Mạnh Ni Na đã kể cho bọn họ rất nhiều chuyện, khi còn nhỏ cô đã phải chịu đựng không ít thối nát của thế tục, cách cô dũng cảm đối mặt với sự thương tổn, sự dịu dàng vô điều kiện của cô với bạn bè, những việc làm ngu ngốc của cô.

Hắn từng cho rằng hắn không thể yêu cô thêm nữa, nhưng mỗi lần, hiểu cô nhiều hơn một chút, trái tim của hắn cũng hoàn toàn tan chảy, vì cô — kết cục của hắn sẽ như thế nào đã không còn quan trọng.

Chỉ cần cô vui vẻ được như mong muốn.

Hắn sẽ tiếp tục hợp tác với An Kinh Vĩ để hoàn thành dự án Ảnh Đô, sau đó dùng tất cả cổ phần để đối lấy việc An Kinh Vĩ buông tay cô —— ít nhất, đừng miễn cưỡng cô, để cô tự mình đánh giá và lựa chọn. Nếu như không, hắn sẽ bảo vệ tự do của cô bằng bất cứ giá nào.

Cuối cùng Dịch Dao cũng không có đi lên, chờ đến khi Mạnh Ni Na rời khỏi tòa nhà bệnh viện với đôi mắt đỏ hoe, Lý Duật lái xe đưa hai người đến trung tâm thương mại của tập đoàn Triển thị.

"Anh nhớ chú ý nghỉ ngơi." Dịch Dao không yên tâm dặn dò một câu.

"Biết rồi."

"Đi ngủ trước 12 giờ."

"...... Được."

"Ngủ đủ 8 tiếng."

Lý Duật bật cười, quả thực hắn đang gấp rút chuẩn bị hậu kỳ không biết ngày đêm, bây giờ đã giữa năm, muốn gửi tác phẩm tham dự một số liên hoan phim quan trọng trong ngoài nước phải hoàn thành hậu kỳ trước, thời gian rất gấp gáp.

"Dao Dao......" Hắn muốn xin khoan dung một chút, 8 tiếng thật sự hơi nhiều, nhìn thấy vẻ mặt cô gái bên ngoài cửa xe nghiêm túc không thể thương lượng, trong lòng vừa ngọt vừa chua xót, bất đắc dĩ cười gật đầu.

Cô như thế này, sẽ làm hắn trở nên tham lam nữa mất.

Tham lam mà nhìn khuôn mặt nhỏ ngày càng động lòng người của cô, giọng nói của Lý Duật ôn nhu như rót mật, "Em cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, sau khi hậu kỳ lồng tiếng xong anh sẽ dẫn em đến."

"Ừm, anh trở về bệnh viện đi."

"Dao Dao!"

"Ừm?"

"Bảo quản chìa khóa cho tốt."

Cái gì?

Không chờ Dịch Dao ngẩn ngơ xong, Lý Duật đã nở một nụ cười phong lưu, lái xe rời đi.

Không rảnh nghĩ nhiều, Dịch Dao đi đến bên cạnh Mạnh Ni Na, nắm tay Ni Na, không có gọi điện thoại cho Tiểu Ngải, mà quay đầu đi đến một tiệm bánh ngọt gần đó, mua cho Ni Na món bánh ngọt cô ấy thích nhất và nước trái cây đặt trước mặt cô ấy.

Nước mắt cố gắng chịu đựng cuối cùng cũng rơi xuống.

Dao Dao như vậy khiến người ta không thể mở miệng đòi hỏi nhiều hơn, nhưng mà......

Mạnh Ni Na lấy di động ra nhấp mở album, đặt điện thoại di động lên mặt bàn đẩy đến trước mặt Dịch Dao. "Dao Dao, mình biết mình không nên can thiệp, nhưng Giám đốc thật sự giúp mình rất nhiều, nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của hắn, mình thật sự không đành lòng. Cậu không biết...... mấy ngày cậu không ở đây, ngày nào hắn cũng thẫn thờ nhìn đồ của cậu, đứng nhìn từng thứ một, rất nhiều lần mình thấy hắn vươn tay ra, cuối cùng vẫn không dám động vào thứ gì. Hắn thực sự rất quý trọng cậu — cậu thật sự không muốn nghĩ lại một chút sao?"

"Ni Na......"

Nếu đã mở miệng lên tiếng, Ni Na cũng không hề giữ lại, "Ở đoàn phim, hầu hết tất cả trang phục của cậu đều là do Giám đốc đích thân chỉnh sửa, chỉ cần phát hiện cậu gầy một chút hoặc dài một chút, hắn thức cả đêm cũng không để cậu mặc những bộ quần áo không vừa người. Thời tiết khi lạnh khi nóng, vì để cậu thoải mái nhất có thể, mấy loại vải hiếm trên quần áo của cậu có những thứ mình còn chưa từng nghe nói đến, đều là Giám đốc tự mình chuẩn bị. Khi mình ở đoàn phim nghe thấy nhóm trang phụ nói những điều này, thật sự mình rất vui! Mình hy vọng......"

Lần đầu tiên nghe những điều này, trái tim vất vả lắm mới kìm nén được của Dịch Dao cũng gợn sóng, cô hít sâu một hơi, Dịch Dao đẩy điện thoại trở về, "Ni Na, mình đã động lòng với anh ấy, thậm chí cho tới bây giờ, mình vẫn phải cố gắng rất nhiều mới có thể khống chế bản thân không nghĩ về anh ấy. Mình biết anh ấy tốt như thế nào, hấp dẫn ra sao, đáng giá để yêu cỡ nào, cho nên mình càng phải cách anh ấy thật xa."

"Vì sao?"

Dịch Dao hít sâu một hơi, "Bởi vì thứ mình muốn, so với hắn có thể cho còn nhiều hơn."

"Vậy sao? Sao em không trực tiếp hỏi anh, anh có thể cho hay không?" Ở ghế dài phía sau Dịch Dao, giọng nói của Đàn Hoa trầm thấp mà áp lực.