Khách sạn mà Ni Na bị đưa đến là một khách sạn biệt thự bên bờ biển mới khai trương năm nay, tổng cộng chỉ có 9 biệt thự, mỗi tòa nhà đều có quản gia, vệ sĩ và người hầu riêng, nếu không có sự cho phép của chủ nhân, đừng nói là bên trong biệt thự, toàn bộ khu biệt thự cũng không được phép vào.
Dịch Dao ngăn không cho Lý Duật xuống xe, chỉ cùng Đàn Hoa tiến vào sảnh phục vụ.
Trong khu vực phòng khách của sảnh lớn, Lữ Bân xấu hổ giải thích gì đó, vừa thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đi vào sảnh, trong lòng điên cuồng mắng Uông Húc Phong!
Cái tên kia nói hai cô gái này không có "người đứng sau" sao?
Mẹ kiếp! Là Đàn Hoa đó!
Trong giới thượng lưu của thành phố S, nhà họ Lữ có lẽ biết về Đàn Hoa cũng khá rõ. Mặc dù Đàn gia sau lưng Đàn Hoa có của cải phong phú nhưng cũng từ từ sa sút, nhưng người Đàn gia thật sự rất thanh cao, cho nên thế hệ thứ hai của Đàn gia với đám phú nhị đại trẻ tuổi bọn họ không giao thiệp với nhau, cũng không thèm để ý.
Cho dù sau này Đàn Hoa có nổi tiếng trong lĩnh vực thời trang, bọn họ cũng chỉ xem cho vui chứ không hề coi trọng anh. Cho đến vài năm trở lại đây, một số công ty mới trong ngành dược phẩm sinh học xuất hiện, khiến ngành kinh doanh sản phẩm làm đẹp sinh học cao cấp trọng điểm của nhà họ Lữ bị chia một nửa thị trường Châu Á, sau khi điều tra kỹ càng họ mới phát hiện, đằng sau mấy công ty mới trong và ngoài nước này, tất cả đều có sự xuất hiện của Đàn Hoa chết tiệt!
Bọn họ coi Đàn Hoa một nửa là người của giới giải trí, kết quả từ năm 17 tuổi người ta đã biết rõ tương lai mình muốn làm gì, bí mật tài trợ giúp đỡ cho các nhà nghiên cứu tài năng và một loạt các phòng nghiên cứu, khi kết quả bùng nổ, nó trực tiếp đẩy giá trị con người của Đàn Hoa lên một tầm cao mới.
Hơn nữa tên Đàn Hoa này còn rất xảo trá, bọn họ đã điều tra rất nhiều dấu hiệu nhưng vẫn không có một bằng chứng xác thực nào, đối với bên ngoài, Đàn Hoa chỉ là một nhà tạo mẫu thời trang với một cửa hàng duy nhất.
Cho nên Lữ gia nhà bọn họ cũng không nói gì với bên ngoài, chỉ dặn dò đám người trẻ tuổi nhà mình tránh xa tên quỷ quái này.
Sau đó Lữ Bân hắn liền đụng phải!
Lữ Bân bất an nuốt nước miếng, căng da đầu đón Đàn Hoa và Dịch Dao.
"Đàn......" Lữ Bân do dự không biết nên xưng hô như thế nào, "Anh Hoa, này, chuyện này em thực xin lỗi."
Đàn Hoa thản nhiên liếc mắt nhìn Lữ Bân một cái, nhìn thanh niên tóc vàng mắt xanh mặc âu phục phía sau, im lặng không mở miệng.
"Anh là Lữ Bân hả? Người đang ở đâu?"
Lúc này Lữ Bân mới nhìn thẳng vào cô gái trẻ tuổi ăn mặc giản dị, đôi mắt trong sáng, chiếc áo mỏng màu xanh lục phối với quần jean ống đứng được giặt sạch sẽ, nếu không phải khuôn mặt nhỏ xinh đẹp rất dễ nhận biết, không thì hắn cũng không thể nhận ra nổi.
Lữ Bân lại giải thích một hồi.
"Cái gì?" Vị khách quý kia đã rời bữa tiệc trở lại từ sớm rồi? Một, một giờ trước đã trở về rồi ——
"Đừng xúc động." Đàn Hoa đè vai Dịch Dao lại.
Lạnh...... Một cơn ớn lạnh từ từ lan rộng khắp thân thể.
"Em không sao." Bàn tay nhỏ nhắn của Dịch Dao đặt lên mu bàn tay ấm áp của Đàn Hoa trên vai cô, tham lam hấp thụ độ ấm trên người trong vài giây, sau đó lại mạnh mẽ đẩy chút ấm áp kia đi, độc lập vững vàng đi về phía nam trợ lý tóc vàng.
"Nếu ông chủ của anh đã sẵn sàng gặp bạn tôi, thì tôi nghĩ, anh ấy chắc cũng sẵn sàng gặp tôi đúng chứ." Dịch Dao mở điện thoại lấy tấm ảnh tự sướng tối hôm qua, đưa tới trước mặt nam trợ lý tóc vàng.
"......" Locker nhanh chóng phán đoán một chút, vẫn cảm thấy đau đầu, hắn có hơi hối hận vì đã đi theo ông chủ tới Trung Quốc. Bốn trợ lý đặc biệt của ông chủ đều thành thạo tiếng Trung, hắn nhất thời hứng thú muốn xem lễ mừng năm mới truyền thống của Trung Quốc như thế nào, nên đã xung quanh ra trận thay thế trợ lý đặc biệt đi theo ông chủ.
Tới đây hai ngày, náo nhiệt thì có không ít, nhưng đều là ông chủ náo nhiệt! Tối hôm qua, trong phòng ngủ của ông chủ có thêm một người "sống", tuy rằng ông chủ không nói gì, nhưng tiền thưởng cuối năm nay của hắn chắc chắn cũng tiêu rồi. Vấn đề là người phụ nữ đó là con gái của chủ tịch tập đoàn khách sạn, được bật đèn xanh đi thẳng vào phòng ngủ bò lên giường, hắn thật sự không biết mà!
Cho nên hôm nay hắn vội vàng thay đổi khách sạn, để bảo đảm rằng vấn đề tương tự sẽ không xảy ra nữa. Buổi tối, quản gia gửi đến một video kêu là Lữ Bân tặng một người phụ nữ phương Đông đến khách sạn, nói rằng đó là quà tặng của An Kinh Vĩ tiên sinh.
Locker cẩn thận xem xét mới phát hiện cô gái này chính là người hôm qua trên TV. Nghĩ đến phản ứng của ông chủ tối hôm qua, hắn liền hỏi ý kiến của ông chủ, quả nhiên ông chủ cho phép cô vào biệt thự, còn từ bữa tiệc tối trở về khách sạn trước thời hạn.
Ai ngờ hơn hai mươi phút sau, Lữ Bân lại gọi điện thoại tới nói rằng đưa sai người rồi, muốn mang người về.
Nói giỡn hả? Kêu hắn đoạt người từ trên giường của ông chủ?
Nhưng mà, nếu thêm một người nữa?
"Nếu anh không cho tôi vào, tôi chỉ có thể báo cảnh sát nói nơi này có người bị bắt cóc." Dịch Dao lạnh lùng nói.
Mặt Locker tối sầm.
Đàn Hoa đứng gần đó, đưa ra một tấm danh thiếp.
Locker nhận lấy, sự ngạc nhiên thoáng qua đôi mắt xanh của hắn.
Năm phút sau, Dịch Dao hít sâu một hơi, bước vào cổng biệt thự Cam Đường số 4.
"Ni Na!"
Trên sô pha đối diện với cửa phòng khách, mặt Mạnh Ni Na đẫm nước mắt, chiếc áo len trắng như tuyết dính đầy vết máu loang lổ, cực kỳ chói mắt!
"Dao, Dao Dao!" Mạnh Ni Na đứng dậy, nước mắt như vỡ đê.
Chạy vội tới trước mặt Mạnh Ni Na, cảm xúc mà cô vất vả kìm nén cuối cùng cũng bùng nổ gấp vạn lần khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của Mạnh Ni Na, Dịch Dao nghiêng đầu, nhìn chằm chằm chai rượu vang đỏ đang uống dở trên bàn trà, đôi mắt đẹp bừng bừng lửa giận.
"Dao Dao? Mình không —— Dao Dao đừng!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dịch Dao cầm chai rượu đỏ trên bàn trà lên ném vào bóng người đang ngồi trên sô pha!
Locker bị dọa đến mức trái tim gần như ngừng đập.
Người đàn ông cao lớn khoanh chân ngồi trên sô pha không nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu, chai rượu bay xẹt qua mái tóc.
"Phanh Xoảng ——" mùi rượu tỏa ra bốn phía.
"—— là anh?" Đôi mắt đen của Dịch Dao híp lại, "Cầu......" Cầu cái gì đó?
"......" Người đàn ông lắc lắc ly rượu trong tay, ngước mắt nói nhỏ, "Đã lâu không gặp."
Hai ngày sau, vẫn là Cam Đường biệt thự.
Thân thể trắng như tuyết yếu ớt nằm sấp trên chiếc giường lớn màu đen, giống như một yêu tinh rơi vào động quỷ.
Thân hình tr/ần tr/ụi đau nhức khắp người, tê dại từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng như bị một dòng điện quét qua không kìm được mà run rẩy.
Dịch Dao khóc không ra nước mắt.
Từ giữa trưa đến tối, cô, cuối cùng trước khi chết cô cũng đoán được tên của anh! Sao có thể trách cô chứ! Cô chỉ mới nghe Lương Diệu Trung nói một lần, hình như An Kinh Vĩ cũng đã từng nói, nhưng cô thật sự không có ấn tượng! Cô chỉ nhớ tên của hắn có họ của cô, còn chữ thứ ba thật sự không nhớ được.
"Đinh!" Âm thanh va chạm của ly rượu thủy tinh khiến cả người cô rùng mình, chỉ muốn nằm im không nhúc nhích giả chết.
"Lại uống với tôi một ly." Cầu Dịch Hành đi đến mép giường ngồi xuống, một tay cầm một chai rượu vang đỏ mới mở, một tay cầm hai cái ly rót đầy rượu.
"......"
"Giả bộ bất tỉnh nữa thì đêm nay em cũng không cần ngủ."
Dịch Dao bỗng dưng trợn mắt, vẻ tức giận trong mắt chưa đầy hai giây đã biến mất, dưới đôi mày sắc bén của người đàn ông liền hóa thành đôi mắt dịu dàng lấy lòng.
"Đã uống lên hai chai rồi......" Giọng nói nghẹn ngào gợi cảm.
"Tâm trạng của tôi tốt, uống thêm chút nữa cũng không sao."
Không sao? Đó là chuyện lớn đó! Anh vừa uống vừa thao nha! Từ tiệc đính hôn của Tiểu Ngải trở về cho đến khi trời tối, anh không làm gì khác! Chỉ bắt cô đoán tên của anh! Đoán sai một lần thì uống một ly rồi để anh thao nửa tiếng đồng hồ, cô cảm thấy mông hình như không phải của mình luôn rồi!
Tuy nhiên, dưới sự kích thích của rượu, tất cả các giác quan càng hưng phấn hơn, một buổi trưa mà cô đã cao trào rất nhiều lần, mỗi lần cô đều tự hỏi có phải mình đã bị anh thao đến mức mất khống chế rồi không!
"...... Uống rượu thì được, nhưng đừng thao nữa được không? Không cần lại thao." Oan ức, cầu xin.
"—— tâm trạng của tôi không được tốt lắm."