Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 118




"Bốp bốp bốp......"

Màn đêm buông xuống trong tiếng vỗ tay tán thưởng, nhưng đó chỉ là một đêm huấn luyện chuyên sâu thôi, diễn xuất của Hải Mộng đã có những thay đổi cực kỳ tinh tế, thêm sự dẫn dắt kịp thời của Tang Khôn Tá, mấy cảnh này quay rất đẹp.

Nhìn khuôn mặt xinh xắn vừa phấn khích vừa ngại ngùng của Hải Mộng, Dịch Dao không khỏi mỉm cười. Ngày mai Tang ảnh đế đã phải bay đến Paris, trước khi ông đi mà có thể hoàn thành xuất sắc các cảnh quay như vậy chắc chắn có tác dụng rất tốt đối với bầu không khí của đoàn làm phim.

Cô cũng phải cố lên mới được.

Nhanh chóng quay lại phòng thay đồ để tẩy trang và thay đồ, cô lanh lẹ thu dọn rồi xách balo xoay người, cô lại ngạc nhiên khi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai phong độ mặc áo khoác màu lam nhạt, tay cầm một túi mỹ phẩm đứng ở cửa, lông mày khẽ cau lại, đuôi mắt rủ xuống, như một người anh trai tính tình dịu dàng nhìn đứa em trai em gái đang làm sai của mình.

Ừm...... Đàn Hoa......

"Em tẩy trang như vậy à?"

Dịch Dao lén lút liếc nhìn gương trang điểm, rất sạch sẽ mà. Tuy rằng ngày thường cô không trang điểm, nhưng tẩy trang cô vẫn biết, mặc dù, có hơi... ẩu tả.

Thấy động tác nhỏ và biểu cảm nhỏ của Dịch Dao, ánh mắt Đàn Hoa âm trầm, ngay sau đó liền bất đắc dĩ lắc đầu, bước tới đặt túi trang điểm lên bàn, một tay mở túi mỹ phẩm ra.

"Em có để ý buổi sáng lúc Kiều Kiều trang điểm cho em, sắc mặt của anh không được tốt lắm không?" Giọng nói dịu dàng trầm thấp.

Dịch Dao gãi trán, cười xin lỗi, "Có biết, nhưng không dám hỏi."

Biết được suy nghĩ thật sự của Đàn Hoa, khi đối mặt với hắn, Dịch Dao thoải mái hơn nhiều. Khuôn mặt nhỏ xinh nở nụ cười đơn giản chân thành cùng với dáng vẻ lạnh nhạt xa cách thường ngày đúng là khác biệt một trời một vực.

"...... Vì sao không dám hỏi?"

Dịch Dao cười, nhỏ giọng nói, "Sợ bị anh mắng!"

"Vậy em chuẩn bị cho tốt, anh bắt đầu mắng đây." Giọng nói của Đàn Hoa đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn.

"A......" Nụ cười của Dịch Dao cứng lại, nuốt nuốt nước miếng, lưng bất giác thẳng đứng.

"... Bởi vì em không chăm sóc tốt da mặt của mình. Dưới camera độ nét cao, mọi khuyết điểm trên gương mặt của diễn viên sẽ bị khán giả soi rõ từng tí một — rõ hơn cả khi em tự soi gương, vết sẹo trên mặt em vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, dùng kem che khuyết điểm và trang điểm thường xuyên nếu không tẩy trang kỹ càng, em biết hậu quả như thế nào không? Kiều Kiều không chỉ phụ trách trang điểm cho một mình em, khi tranh thủ đuổi kịp tiến độ quay phim cô ấy chắc chắn không thể tẩy trang cho em, khi làn da của em có vấn đề, em hy vọng anh mắng em hay là mắng cô ấy?"

Nghe vậy, Dịch Dao cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát, "Xin lỗi, em không chú ý đến vấn đề này, không liên quan đến chị Kiều Kiều, chị Kiều Kiều rất có trách nhiệm. Em sẽ tẩy trang một lần nữa, sau này cũng sẽ chú ý hơn."

Không nói thêm gì nữa, Dịch Dao lập tức ngồi trở lại ghế sô pha, bỏ túi xách xuống, chuẩn bị lấy túi mỹ phẩm ra.

"A......"

Dịch Dao bối rối ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai tao nhã của người đàn ông không còn lạnh lùng nữa mà là tươi cười.

"Lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái trẻ nhận lỗi một cách chân thành không kiêu ngạo như vậy. Được rồi, mắng xong rồi, nhìn đây." Đàn Hoa gõ bàn hai cái, "Biết những thứ này dùng như thế nào không?"

Nhìn một đống chai lọ lớn bé trên bàn, Dịch Dao lập tức cảm thấy đầu phình lên.

Đàn Hoa mỉm cười, sau đó kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Dịch Dao, cầm một cái bình nhỏ bắt đầu hướng dẫn nơi sử dụng và kỹ thuật cho cô.

Dịch Dao theo thói quen lấy sổ tay ra, nghiêm túc ghi lại.

Hai mươi mấy phút sau, cuối cùng cũng giải thích chi tiết "dự án tẩy trang" xong, Đàn Hoa cầm lấy tranh ghi chú minh họa của Dịch Dao lên, thích thú nhìn một hồi lâu, cười nói, "Nếu mấy tên nhóc trong salon của anh cũng có thể nghiêm túc giống em, chắc chắn anh sẽ trẻ hơn năm tuổi so với bây giờ."

Dịch Dao suy nghĩ một chút mới hiểu rõ ý của Đàn Hoa, cô liền mỉm cười. Tức giận dễ già, xem ra mấy soái ca trong "The Moment" thường xuyên bị thầy giáo thân thiện này nghiêm khắc dạy dỗ, hèn gì cô cảm thấy bọn họ vừa sợ vừa nể Đàn Hoa.

Nhưng "The Moment" có thể đạt được địa vị trong ngành như bây giờ, đương nhiên là nhờ sự xuất sắc của Đàn Hoa, nếu NiNa có thể vào "The Moment"...

"Suy nghĩ gì vậy?"

"Không —" bỗng nhiên đối diện với khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Dịch Dao có hơi thất thần. Đàn Hoa... trong miệng Tiểu Minh chính là người anh trai hoàn mỹ nhất thế giới.

Khác với vẻ đẹp trai phô trương của các nam minh tinh, đường nét gương mặt hắn tinh tế mềm mại, thậm chí ngay cả lông mày rậm của hắn cũng rất mượt mà, đôi mắt của hắn luôn hờ hững tự nhiên, khiến người ta cảm thấy trong lòng yên tĩnh khi ở bên cạnh hắn.

Nếu nói ngoại hình của Lý Duật là một con khổng tước đẹp trai quyến rũ, còn Đàn Hoa là một con hạc trắng nhã nhặn lịch sự.

"Nếu em cứ nhìn anh như vậy, anh sẽ muốn hôn em đó." Nam nhân mỉm cười nói.

Quỷ thần xui khiến, Dịch Dao nhìn chằm chằm đôi môi đang cười, hơi hơi nghiêng đầu, tiến sát lại.

Ấm áp, mềm mại, còn có mùi thơm nhẹ nhàng. Son dưỡng môi sao? Vươn đầu lưỡi liếm nhẹ —

Giống như dây cót bị kéo căng đột nhiên buông ra, người đàn ông đảo khách thành chủ trong nháy mắt, cánh tay phải mạnh mẽ ôm nửa người trên của cô vào trong lòng, đôi môi mút lấy cánh môi phấn nộn của cô, trao đổi hơi thở với nhau. Cho đến khi cửa phòng có tiếng động Dịch Dao mới đột ngột bừng tỉnh, đẩy Đàn Hoa ra thở dốc.

Thấy Lý Duật đi vào mà không phải là người khác, Dịch Dao yên tâm trong lòng, lại nhìn Đàn Hoa đang mỉm cười, bất giác mím môi, đứng dậy gom từng món mỹ phẩm trên bàn cho vào túi.

"Buổi tối anh tới tìm em." Đàn Hoa liếc mắt nhìn Lý Duật vẻ mặt u ám đứng ngay cửa, liền đứng dậy đi tới nhỏ giọng nói bên tai Dịch Dao.

Không chào tạm biệt, cũng không chào hỏi với Lý Duật, Đàn Hoa chậm rãi đi về phía cửa phòng, mắt nhìn thẳng, nhưng Lý Duật nhìn thấy rõ ràng khóe miệng của hắn cong lên vẻ chế nhạo.

Tất cả lo lắng, chán nản, phiền muộn, đè nén, chua xót quay cuồng trong cổ họng, hóa thành tiếng gầm nuốt chửng lấy thân hình nhỏ xinh trước mặt, nhưng khi nghĩ đến Đàn Hoa, Lý Duật đột ngột kìm nén mọi cảm xúc.

Không có nữ nhân nào sẽ yêu một người đàn ông luôn nổi giận với cô ấy. Lý Duật tới ôm chặt Dịch Dao, anh cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để nói, "Em thân thiết với người đàn ông khác, anh sẽ ghen."

Dịch Dao kéo khóa balo, im lặng một lát, "Lý Duật."

"Ừ?" Cúi đầu hôn nhẹ lên gáy cô, tham lam ngửi hương vị thuộc về cô.

"Cảm giác hôn người mình yêu là như thế nào?" Cô muốn biết.