Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 117




Dịch Dao ngơ ngác.

Lông mi dịu dàng của người đàn ông cong lên, "Đừng căng thẳng, tôi nói giỡn thôi."

"......"

Dịch Dao yên lặng giúp Đàn Hoa nhặt bản thảo thiết kế lên, nhìn khuôn mặt dịu dàng của hắn, "Tôi sẽ tìm người tới giúp anh."

Cô về phòng, bấm số điện thoại của Tiền Tiến, kêu cô ấy tìm một nhân viên nam tới giúp Đàn Hoa, chỉ chốc lát sau cô liền nghe thấy tiếng đập cửa phòng kế bên truyền tới, Dịch Dao đi đến cửa phòng yên lặng lắng nghe, không ngờ lại nghe thấy lời uyển chuyển từ chối của người đàn ông.

"Đừng nhìn dáng vẻ dịu dàng của anh trai tôi, thật ra anh ấy có thói ở sạch, không phải người thân quen, anh ấy sẽ cảm thấy không thoải mái khi có người đến gần, đừng nói đến việc chạm vào đồ đạc của anh ấy, cho nên nhà ta chưa từng có người giúp việc, đều là một mình anh trai tôi dọn dẹp hết."

Trong đầu nhớ lại lời Tiểu Minh đã từng nói, Dịch Dao chỉ cảm thấy trong lòng có sự đè nén không nói nên lời, đối với Đàn Hoa, rốt cuộc cô nên đối xử với hắn như thế nào? Hay là cô không nên làm gì cả, chỉ cần cách xa hai anh em bọn họ?

Cô không phát hiện sự tồn tại của cô chính là một gánh nặng sao? Trên đời này có ai sống tốt hơn vì sự tồn tại của cô không?

Dịch Dao yên lặng đi tới trước gương, nhìn chính mình trong gương. Có lẽ, cô sinh ra đã là một sai lầm, sự tồn tại của cô đối với nhiều người mà nói, chính là một gánh nặng, là một sự uy hiếp thậm chí là tai họa. Nhưng, cô còn sống.

Cô còn chưa sống đủ! Cho dù không có ai chờ mong, cho dù không có ai quan tâm, cho dù cô là dư thừa, có cũng được không có cũng được, cô vẫn sẽ sống!

Ngay cả khi cái gì cũng không có, nhưng cô còn có chính mình.

Cô mỉm cười cổ vũ bản thân, ánh mắt lơ đãng liếc thấy vết tím đậm trên xương quai xanh, giống như thảm trạng sau khi bị ngược đãi.

Lý Duật......

"Em cảm thấy anh là loại đàn ông có thể năm lần bảy lượt tổn thương người con gái mình yêu sao?"

"Em có nghe rõ anh nói hay không, anh đang thông báo cho em biết, anh yêu em, tổn thương em anh còn đau hơn gấp nhiều lần."

Dịch Dao nhịn không được cười khẽ lắc đầu. Khi nghe những lời đó, nếu cô không cảm động thì quá sỉ nhục người tình quốc dân Lý Duật rồi, nhưng cũng vì những lời này là do anh nói, nếu cô thật sự tin, vậy thì thật uổng phí 4 năm cô quanh quẩn trong cái vòng này rồi.

Nói với anh mấy câu đó, cô đồng ý điều kiện "nghe lời" của anh, nhưng "tuyệt đối" nghe lời chắc chắn là không thể.

Đúng rồi, hình như lúc đó Lý Duật muốn nói về chuyện của Đàn Hoa? Vấn đề của Đàn Hoa, chắc anh có thể cho cô một số lời khuyên.

Sáng sớm hôm sau, Dịch Dao ra khỏi cửa từ sớm, muốn bắt chuyến xe sớm nhất lên núi, nhưng khi cửa thang máy đóng lại, hình như cô thoáng nhìn thấy bóng dáng của Lý Duật đi qua bên ngoài thang máy.

Không phải tối hôm qua anh quay cảnh đêm trên núi rồi nghỉ lại ở đó luôn sao? Sao anh lại đến tầng của cô vào lúc này? Dịch Dao ngây người nhìn thang máy đã đi xuống một tầng, nhanh chóng chạy ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy xung quanh đều là thang máy đi xuống, liền quay đầu leo thang bộ.

"Cậu bắt buộc phải ở đây sao?"

Dịch Dao vừa leo đến tầng cô ở và chuẩn bị mở cửa thang bộ liền nghe thấy giọng nói chất vấn của Lý Duật.

"Đúng lúc nơi này có phòng trống, vì sao tôi lại không thể ở đây?" Giọng nói dịu dàng của Đàn Hoa vang lên.

"Đàn Hoa, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ thật sự cậu cũng đối với cô......"

"Cũng?"

"......"

"Cũng cái gì? Lý Duật, đừng nói với tôi, trừ thân thể của cô ấy, cậu còn động tâm với cô ấy. Cậu đã quên những gì cậu từng nhắc nhở tôi sao?"

"Tôi......"

"Cậu nói cô ấy không có đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, cô ấy rất nhiều mưu mô, kêu tôi cẩn thận đừng để cô ấy mê hoặc, thậm chí cậu còn vì tôi cố ý dùng vai diễn để dụ dỗ cô ấy. Nhưng bây giờ thì sao, hình như không phải cậu sợ tôi thích cô ấy, mà là sợ tôi giành cô ấy với cậu?" Rõ ràng tiết tấu nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng lại thoang thoảng mùi thuốc súng.

"......"

Nhìn khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn cực kỳ đẹp trai nghiêm nghị của Lý Duật, Đàn Hoa nghiêng người đóng cửa phòng lại. Hắn có nên khen ngợi cô không? Cô có thể để hắn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đối với phụ nữ của Lý Duật. Làm sao cô có thể phục vụ mấy người đàn ông cùng một lúc mà còn có thể mê hoặc cả đám bọn họ trong lòng bàn tay? Rốt cuộc cô có bao nhiêu gương mặt giả dối!

"Không phải tôi sợ, mà là không tin." Lý Duật đột nhiên mở miệng.

"Không tin cái gì?"

"Không tin... Cậu sẽ theo đuổi người Tiểu Minh thích." Lý Duật nhìn chằm chằm vào đôi mắt u ám của Đàn Hoa, nặng nề nói.

"Đừng nói tới Tiểu Minh!"

Phản ứng quá khích bất ngờ của Đàn Hoa khiến một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lý Duật, một ý nghĩ đến anh cũng không dám tin tưởng hiện lên càng ngày càng rõ ràng.

"Đàn Hoa — chẳng lẽ, cậu, cậu không phải thích Dịch Dao, cậu muốn cô ấy yêu cô thật ra là để trả thù cô ấy một lần nữa?"

Đàn Hoa hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tuấn tú có ba phần mỉa mai, hai phần tức giận, giống như chế nhạo Lý Duật là bạn tốt mà đến bây giờ mới hiểu được mục đích của hắn.

"Đàn Hoa! Cậu điên rồi! Tai nạn xe cộ của Tiểu Minh chỉ là ngoài ý muốn, không liên quan đến chuyện của cô ấy, còn tình cảm của Tiểu Minh đối với cô ấy... tình cảm nam nữ đâu có đúng sai, cậu —"

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đàn Hoa, Lý Duật lập tức dừng khuyên bảo. Sao anh lại quên mất, Đàn Minh chính là vảy ngược của Đàn Hoa, chuyện liên quan đến Đàn Minh, chỉ cần Đàn Hoa cho là như vậy thì sẽ liều lĩnh không từ thủ đoạn. Nhưng anh không ngờ Đàn Hoa lại dùng cách này để trả thù Dịch Dao!

"Nói xong chưa? Xong rồi thì tránh ra."

"Đàn Hoa —" Lý Duật nôn nóng bắt lấy cánh tay Đàn Hoa.

Đàn Hoa liếc nhìn ngón tay dùng sức siết chặt của Lý Duật, "A! Nếu cậu lo lắng cho cô ấy như vậy, thì cậu có thể nói với cô ấy nha..." hắn đến gần gương mặt tái nhợt của Lý Duật, "... Nói với cô ấy rằng tôi muốn trả thù cô ấy, kêu cô ấy cách xa tôi một chút, cố gắng đừng yêu tôi."

Lý Duật im lặng. Đàn Hoa nói câu này cực kỳ tự tin, bởi vì bọn họ đều biết, với quan hệ giữa hai người bọn họ, với sự kiêu ngạo của anh, chắc chắn anh sẽ không vạch trần ý đồ của Đàn Hoa trước mặt Dịch Dao.

Bây giờ, điều anh có thể làm chính là — khiến cho Dịch Dao yêu anh trước! Chờ đến khi Tiểu Minh hoàn toàn hồi phục, chắc là Đàn Hoa sẽ từ từ trút bỏ oán hận đối với Dịch Dao.

Thì ra... là thế. Sau lối thoát hiểm, Dịch Dao thoải mái thở phào nhẹ nhõm.

Tình cờ biết được suy nghĩ của Đàn Hoa, ngược lại trong lòng cô sáng sủa hơn nhiều, cuối cùng cô cũng không phải lo lắng làm sao để đối mặt với Đàn Hoa nữa, cũng không cần bối rối trước sự dịu dàng của Đàn Hoa. Hắn muốn cô yêu hắn, sau đó lại trả thù cô?

Được, cô sẽ cố gắng, cố gắng yêu hắn.