*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
QUỶ PHU NHÂN
Tác giả: W Sơn Võng
Thể loại: Cổ đại, quỷ công x người thụ, niên thượng, máu chó, cưỡng ép yêu, H nhiều, linh dị thần quái, hơi kinh dị.
Biên tập: ♪ Đậu Hắc Miêu ♪
.:. Chương 02.:.
Khi Bùi Ôn Tư tỉnh lại ngoài trời đã sáng bừng, cậu run run ngồi dậy, trên giường chỉ còn mình cậu, đại công tử không biết đi đâu. Bùi Ôn Tư trần trụi, y vật rơi rớt trên giường còn dính dấu vết do tối hôm qua cọ xát, cậu xấu hổ vô cùng.
Còn đang không biết nên làm sao thì bên cạnh truyền đến giọng của thị nữ: "Phu nhân, cần phải dậy rồi ạ."
Bùi Ôn Tư ngớ người nhìn thị nữ xa lạ bất ngờ xuất hiện, hồi lâu sau mới lấy lại phản ứng, cậu cúi đầu nhìn lồng ngực bằng phẳng lõa lồ đầy dấu đỏ, vội nắm chăn che lại: "Ngươi..."
"Nô tỳ tên Xuân Đào." Thị nữ sắc mặt tái nhợt, không biểu cảm cứ như không chú ý điều gì, nói bằng ngữ điệu cứng nhắc rập khuôn: "Lão phu nhân và nhị công tử đều đang đợi ngài dùng bữa." Giọng điệu của nàng quái lạ giống như âm thanh do thứ gì đó ma sát nhau tạo thành, "Đại công tử dặn dò ta đến hầu hạ phu nhân thay y phục."
Bùi Ôn Tư chớp mắt: "Đại công tử?" Cậu không cố tình đè giọng nên lọt vào tai là giọng nói trong veo của một thiếu niên mới vừa trưởng thành. Đại công tử có danh tiếng từ lúc nhỏ, rất lâu trước kia Bùi Ôn Tư đã nghe qua tên hắn.
Triệu Thanh Duyên.
Hôm qua nến đỏ trướng ấm, một đêm xuân, Triệu Thanh Duyên quấn lấy cậu làm không ngừng nghỉ, Bùi Ôn Tư không biết mình bắn bao nhiêu lần, cuối cùng lả người thiếp đi. Đại công tử biết cậu là nam nhân mà có thể làm với cậu không chút khúc mắc, tựa như... đã lường trước.
Ký ức đêm qua rất hỗn loạn, Bùi Ôn Tư cố gắng trích ra cái gì đó hữu dụng nhưng chỉ có thể nhớ lại tiếng thở gấp trầm khàn và động tác có phần thô bạo của nam nhân, xấu hổ ngừng dòng suy tư.
Cậu vừa ngước mắt lên, thị nữ mang đến một bộ váy áo nhạt màu, trong khoảnh khắc ngơ người, luống cuống hỏi: "Đây là... đưa ta mặc?"
Thị nữ không chớp mắt lấy một cái: "Là đại công tử tự tay chọn cho phu nhân ngài."
Bùi Ôn Tư tâm loạn như ma, cậu không biết cục diện bây giờ ra làm sao, rốt cục người của Triệu gia có biết chuyện cậu trộm long tráo phượng với Tư Vãn không, thái độ của họ như thế nào? Với tập tục hiện nay, tuy nam tử bên nhau là chuyện lén lút thịnh hành song suy cho cùng vẫn "không lên được mặt bàn", trên cõi đời này chưa từng có tiền lệ nam tử kết hôn với nam tử.
Triệu gia bất cẩn hồ đồ cưới nam tức phụ về, không tức điên sao được?
Bùi Ôn Tư có tâm sự trong lòng, mơ hồ bị tròng lên váy áo của nữ tử, có lẽ do lúc nhỏ rơi xuống nước khiến cơ thể bị thương nên khung xương của thiếu niên nhỏ hơn so với những công tử bằng tuổi, Xuân Đào thắt đai lưng quanh eo cậu, nàng ngước mắt nhìn Bùi Ôn Tư đang khá mất tự nhiên, đôi gò má cậu còn toát ý xuân chưa phai, tóc tán loạn, trông có phần không phân nam nữ.
"Eo phu nhân nhỏ quá."
Bùi Ôn Tư nghe thấy quay đầu nhìn mặt thị nữ, thị nữ vẫn là khuôn mặt không cảm xúc khiến Bùi Ôn Tư nghi ngờ mình nghe lầm ư?
Cậu ngồi trước bàn trang điểm, thị nữ thuần thục vấn búi tóc cô dâu cho cậu.
Bùi Ôn Tư bất an xoắn ngón tay.
Tối hôm qua... không phải biết mình là nam nhi rồi à... Sao còn cho mình giả trang thành nữ chứ...
Làm xong mọi chuyện cần phải đi ra ngoài. Tiết trời âm u, Bùi Ôn Tư hỏi thị nữ bên cạnh mới biết canh giờ, lúc nãy ngồi không cảm thấy, giờ đứng lên bước đi Bùi Ôn Tư mới ê ẩm khắp người, lúc bước qua bậc cửa suýt vấp té, may mà một thị nữ khác đứng bên còn lại đỡ cậu: "Phu nhân cẩn thận."
Bùi Ôn Tư định thần nhìn kỹ lại, thị nữ này giống Xuân Đào như đúc, hai má trắng bệch, môi đỏ tươi nhìn cứ như hai búp bê in từ một khuôn.
Một cảm giác kỳ dị dâng lên trong lòng Bùi Ôn Tư, cậu mở miệng tính nói gì đó mà Xuân Đào cũng đi theo ra: "Phu nhân, không còn sớm, lão phu nhân và nhị công tử hẳn đã sốt ruột đợi."
Bùi Ôn Tư ngẩn ngơ một chốc, bị ngắt ngang xong bỗng dưng quên mất mình tính nói gì, cậu đi theo hai người thị nữ giống hệt nhau.
Hôm qua khi đến cậu che khuất đầu, giờ mới nhìn rõ cấu trúc của Triệu phủ, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, Triệu phủ gác tía lầu son, vượt xa tầm với của những phú thân tầm thường.
Chỉ là... nơi này yên tĩnh quá đi mất...
Cảm giác kỳ dị kia lại dâng lên trong lòng.
Hôn lễ vừa được tổ chức tối hôm qua, người ra người vào hết sức náo nhiệt, Bùi Ôn Tư nhớ lại, Bùi gia... Bùi gia cũng cử người đến. Thật sự quái lạ, rõ ràng trong Triệu phủ nhiều loại hoa cỏ quý hiếm như vậy mà không có lấy nửa tiếng côn trùng kêu.
Bùi Ôn Tư đánh giá hai thị nữ bên cạnh mình.
Xuân Đào và Thu Sương nhìn thẳng phía trước, ưỡn người thẳng tắp, cổ cũng cứng đơ, lúc dậm chân không phát ra âm thanh. Cả hai giống hệt nhau, ngay cả bước đi cũng đồng đều phạm vi như nhau.
"Phu nhân, đến rồi." Thu Sương bất ngờ lên tiếng.
Bùi Ôn Tư hoàn hồn.
Cậu không được học lễ nghi của vọng tộc cửa cao, hai thị nữ cũng đứng sau không lên tiếng, còn đang rối rắm không biết làm thế nào thì nhị công tử nói ôn hòa: "Tẩu tẩu đến rồi đó à, mau vào chỗ ngồi đi, thức ăn sắp nguội rồi." Nói xong gắp một miếng cá cho mẫu thân mình.
Triệu lão phu nhân không động đũa, bà nhìn trừng trừng Bùi Ôn Tư, nhìn đến độ Bùi Ôn Tư hoảng sợ.
Trong nhà hơi lạnh, Bùi Ôn Tư nghĩ đến thân phận của mình, vụng về lóng ngóng muốn hành lễ với Triệu lão phu nhân thì bị Xuân Đào phía sau giữ lại. Tay Xuân Đào lạnh ngắt, thô ráp không có chút hồng hào, Bùi Ôn Tư thắc mắc nhìn nàng nhưng nàng chỉ nhìn chằm chằm Triệu lão phu nhân trên chỗ ngồi. Không chỉ Xuân Đào mà Thu Sương cũng vậy.
Hai thị nữ thân phận thấp hèn mà dám cả gan bất kính nhìn thẳng vào Triệu lão phu nhân. Triệu lão phu nhân cụp mắt, im lặng cầm đũa gắp miếng cá trong bát cho vào miệng. Nhị công tử không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này: "Mẫu thân không thích nói chuyện, tẩu tẩu không cần hành lễ."
Trong nhà này chỉ có nhị công tử xem như có chút hơi thở người sống, Bùi Ôn Tư không khỏi có hảo cảm với y, cậu nhớ lại tính tình của muội muội, giả thành thần thái của Tư Vãn bước vào chỗ ngồi dưới chỉ dẫn của Xuân Đào.
Thức ăn trên bàn đúng là đã nguội lạnh, mất hết màu sắc mùi vị, Bùi Ôn Tư gắp một cọng rau xanh lên cho vào miệng, chỉ thấy nhạt như nước lã. Lúc nhỏ cậu nhận hết đối đãi lạnh nhạt từ Bùi phủ, thức ăn hạ nhân đưa luôn không còn nóng, thức ăn thế này Bùi Ôn Tư còn ăn không quen mà Triệu lão phu nhân lại ăn rất nhanh.
Nhị công tử cũng không động vào thức ăn trên bàn nhiều, mặt y vẫn treo nụ cười, vẫn nói chuyện, nói với Triệu lão phu nhân, cũng hay quay sang hỏi ý của Bùi Ôn Tư.
Chỉ có ba người họ dùng bữa, trông thật quạnh quẽ. Bùi Ôn Tư không cầm lòng được mở miệng hỏi: "Đại, đại công tử giờ đang ở đâu?"
Ngay tức khắc tĩnh lặng như tờ.
Sắc mặt Triệu lão phu nhân bỗng trở nên khá đáng sợ, khóe miệng tươi cười của nhị công tử cũng sượng cứng.
"Lão nhị." Triệu lão phu nhân buông bát đũa xuống, giọng lạnh dọa người, "Đã đến giờ, con nên đi đi."
Nhị công tử có chức vị trong triều, sự vụ trong triều bận rộn y hiếm có cơ hội hồi phủ, hôm nay rảnh rỗi là vì đại ca kết hôn nên mới cho y mấy ngày nghỉ. Triệu lão phu nhân lạnh nhạt như chẳng hề hi vọng nhị nhi tử về nhà.
Bùi Ôn Tư thật lòng sợ Triệu lão phu nhân, bỏ bát đũa xuống theo nhị công tử.
"Tức phụ." Triệu lão phu nhân lên tiếng.
Bùi Ôn Tư sửng sốt, lâu sau mới nhận ra là đang gọi mình.
"Ngươi vừa mới đến đây chắc chắn chưa thích ứng, về sau không cần đến đây." Triệu lão phu nhân ngước mắt nhìn cậu, không biết có phải do ảo giác không mà Bùi Ôn Tư nhìn ra nỗi hận thù từ trong mắt bà, "Nếu ngươi không có chuyện gì thì ở trong phòng không cần ra ngoài."
Bùi Ôn Tư không biết nguyên do, cậu đáp lời rồi lui xuống.
Chưa đi được mấy bước thì nhìn thấy nhị công tử đứng ở đằng xa nhìn mình, thị lực của Bùi Ôn Tư luôn rất tốt, thấy nhị công tử làm một động tác với cậu, còn đưa đến một ánh mắt.
Ý là... muốn mình qua đó?
Bùi Ôn Tư đang tính nhấc chân thì mặt nhị công tử bỗng biến sắc, rảo bước bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Bùi Ôn Tư cảm giác một bóng đen bao phủ lên người mình, có người áp sát Bùi Ôn Tư từ sau lưng, giọng nói gần kề: "Em đang nhìn cái gì?"
Bùi Ôn Tư vừa quay đầu thì đối diện với ánh mắt của Triệu Thanh Duyên. Con ngươi đen kịt như thể muốn hút Bùi Ôn Tư vào trong ấy. Bùi Ôn Tư mất tự nhiên dời tầm mắt thì thấy Triệu Thanh Duyên đang cầm ô.
"Trời đổ mưa ư?" Bùi Ôn Tư hỏi.
Triệu Thanh Duyên nhìn sâu vào mắt cậu, lộ ra nụ cười: "Đổ mưa đã lâu rồi, phu nhân không để ý?"
Bên tai truyền đến tiếng mưa rả rít, Bùi Ôn Tư nhìn xung quanh, nước mưa rơi xuống lá cây, mặt đất ướt nhẹp, Xuân Đào và Thu Sương không có tư cách bung dù bị nước mưa xối ướt, Bùi Ôn Tư không thấy rõ ngũ quan của các nàng.
Dường như Triệu Thanh Duyên không nhận thấy cả hai bị ướt, hắn lên tiếng: "Không cần đi theo, lui ra đi."
Khác với khi ở trước mặt Triệu lão phu nhân, lúc này Xuân Đào và Thu Sương trông cực kỳ nghe lời, lập tức không còn bóng dáng.
Triệu Thanh Duyên nắm tay Bùi Ôn Tư: "Mặt đất ẩm ướt, ta dẫn phu nhân về phòng."
Bùi Ôn Tư ngơ ngẩn được Triệu Thanh Duyên dắt đi.
Trời mưa nặng hạt, mây đen trên trời dần tụ lại che khuất ánh sáng ban ngày, keo kiệt le lói chút ít. Hành lang tối đen, Bùi Ôn Tư không kìm lòng được nghĩ.
Ban nãy... có đổ mưa như thế này sao?
Cậu nhìn vào màn mưa, cửa phòng đóng kín ở đối diện hình như bị kéo ra một khe hở, mấy đôi tay trắng hếu vươn ra từ sau cánh cửa dần dần làm khe hở lớn hơn. Nước mưa màu đen chảy xuống mặt đất tựa mái tóc bồng bềnh của thi thể trôi nổi trong làn nước.
"Leng keng leng keng..."
Tiếng chuông đung đưa bất ngờ lọt vào tai Bùi Ôn Tư, cậu cứ có cảm giác mình đã nghe thấy âm thanh này ở đâu đó.
Một tia chớp lóe qua, hành lang đen kịt ở đối diện bất thình lình được rọi sáng, năm, sáu bóng dáng bị treo cổ trên xà nhà đập vào mắt Bùi Ôn Tư. Bùi Ôn Tư bị dọa giật nảy mình, va vào Triệu Thanh Duyên ở sau lưng.
Năm, sáu quỷ ở đối diện bất ngờ ngẩng đầu lên, dây thừng treo cổ xoắn đứt nửa cổ bọn chúng, Bùi Ôn Tư không dám nhìn nữa, vội vã vùi mặt vào lồng ngực Triệu Thanh Duyên: "Bên, bên kia..."
*"Quỷ phu nhân..."*
*"Hắn tìm quỷ phu nhân về..."*
"Bên kia?" Triệu Thanh Duyên nghi ngờ nhìn theo hướng Bùi Ôn Tư chỉ, hắn nhíu mày, "Bên kia không có gì mà."
Bùi Ôn Tư nhìn sang, bên kia không còn thứ gì.
Triệu Thanh Duyên cười xoa đầu cậu: "Do tối hôm qua mệt chết đúng không?"
Bùi Ôn Tư định thần nhìn lại thì quả nhiên ở đối diện không có bất kỳ thứ gì, cậu dụi dụi mắt, quá sức ngạc nhiên, mở to miệng.
Triệu Thanh Duyên rũ mắt không biết đang nhìn gì, qua lúc sau hắn mới nói: "Phu nhân, giày của em bị ướt."
"Ồ... Vâng?" Trên chân Bùi Ôn Tư vẫn là giày thêu đỏ ngày hôm qua, chỉ một lớp mỏng manh nên rất dễ bị nước mưa thấm ướt.
Triệu Thanh Duyên nhìn thê tử của mình một hồi, bất ngờ vứt ô bế ngang Bùi Ôn Tư lên.
Bùi Ôn Tư rất lúng túng: "Ngươi làm gì vậy! Mau thả ta xuống!"
Triệu Thanh Duyên mặc cậu vùng vẫy, hắn không nói lời nào cứ thế bế cậu quay về phòng.
Không biết phân phó vào lúc nào mà trong phòng đã chuẩn bị xong nước ấm, Triệu Thanh Duyên thả Bùi Ôn Tư xuống ghế, nắm cẳng chân cậu tháo giày ra. Mắt cá chân Bùi Ôn Tư nhạy cảm, bàn chân trắng nõn bị Triệu Thanh Duyên xoa nắn, bụng dưới nóng ran, cảm giác không ngừng bị thúc vào nơi đó ngày hôm qua hiện rõ trước mắt, Bùi Ôn Tư thẹn thùng.
"Eo còn mỏi không?" Triệu Thanh Duyên hỏi.
Bùi Ôn Tư không muốn trả lời, ra vẻ muốn đạp Triệu Thanh Duyên nhưng bị Triệu Thanh Duyên nắm lấy, hắn cười nói: "Thôi, không quậy, em tắm rửa trước đi, ướt mưa sẽ sinh bệnh."
Nước hơi nóng, Bùi Ôn Tư ngâm cả người, quay lưng lại với Triệu Thanh Duyên. Cậu có rất nhiều câu muốn hỏi nhưng không biết hỏi câu nào trước. Trong phòng yên tĩnh trở lại, Bùi Ôn Tư biết người ở phía sau vẫn đang nhìn mình.
Có lẽ vì nhiệt độ nước quá cao nên gáy Bùi Ôn Tư ngứa ngáy mãi, vừa định vươn tay gãi thì Triệu Thanh Duyên ngăn lại: "Đừng gãi."
Bùi Ôn Tư ngước mắt nhìn hắn, Triệu Thanh Duyên đang nhìn gáy cậu, ánh mắt lưu luyến khôn xiết, Bùi Ôn Tư thấy lạ: "Gáy ta có gì sao?"
"... Không." Triệu Thanh Duyên không nhìn gáy Bùi Ôn Tư nữa, nhìn xuống hai điểm ở ngực Bùi Ôn Tư bị hơi nước chưng đỏ ửng. Tối hôm qua hắn đã ngậm núm vú nhỏ này, liếm láp tới lui lật trở...
"Ngươi từng gặp ta từ trước rồi à?" Bùi Ôn Tư hỏi.
Bùi Ôn Tư nằm sấp lên mép bồn tắm, ồ, hóa ra là nhất kiến chung tình với Tư Vãn, tiếc là Tư Vãn không nhớ. Nghĩ đến muội muội, Bùi Ôn Tư khựng lại, không biết hiện giờ Tư Vãn thế nào.
Lúc cậu xuất giá thay muội muội không suy tính nhiều, đoán có lẽ mình sẽ bị ném bỏ ngay trong đêm tân hôn, làm gì còn những chuyện sau đó. Bùi Ôn Tư phiền não quá chừng.
"Ta... Ta không phải Bùi Tư Vãn." Bùi Ôn Tư quyết định nói thẳng ra, "Tư Vãn là muội muội sinh đôi của ta, ta tên Bùi Ôn Tư, tối, tối hôm qua ngươi cũng thấy rồi đó, ta cũng là nam nhân giống ngươi, không phải người trong lòng ngươi, cũng không thể xem là phu nhân của ngươi. Muội muội ta không muốn gả cho ngươi, nếu ngươi thật sự thích nàng thì đừng ép buộc nàng. Tuy ta đã bái đường thành thân với ngươi nhưng nam tử lấy nam tử là bất tuân cương thường..."
Triệu Thanh Duyên cười híp mắt nghe Bùi Ôn Tư nói, càng nghe thì nụ cười càng lạnh, nghe đến câu cuối hắn rốt cục ấn cổ Bùi Ôn Tư kéo cậu lại gần mình.
Lại là cảm giác bị rắn độc nhìn lom lom giống tối hôm qua. Bùi Ôn Tư nghĩ.
"Phu nhân nói đùa." Triệu Thanh Duyên cười toe toét, mổ nhẹ môi Bùi Ôn Tư.
Người này có một cái xác rất đẹp, đặc biệt là đôi tay đẹp khôn tả, những ngón tay này hôm qua còn ra ra vào vào cơ thể cậu, kéo ra không ít dịch nhầy. Giờ thì chúng lại đang nắm cằm cậu, Bùi Ôn Tư nóng mặt, cậu đang lõa thể, cầm lòng không đậu nhớ lại cảm giác tối hôm qua bị mở rộng xâm nhập, cứng đờ người không dám cử động.
"Ta thích miệng nhỏ của phu nhân." Ngón tay thon dài xoa bờ môi, cạy hàm răng tiến vào trong, Bùi Ôn Tư bị ép hé miệng ngậm lấy ngón tay của Triệu Thanh Duyên. Triệu Thanh Duyên trêu đùa đầu lưỡi cậu, chỉ vậy thôi mà Bùi Ôn Tư mềm nhũn người. Triệu Thanh Duyên rút ngón tay, kéo ra một sợi chỉ bạc giữa khoảng không, "Vì nhiều nước."
"Nước đã lạnh, phu nhân còn muốn ngâm tiếp không?"
Tiếng y vật bị cởi ra loạt xoạt, Bùi Ôn Tư được bế ra từ trong nước, rốt cục cũng thấy rõ vật khổng lồ giày vò mình đêm qua, nó dựng thẳng ở dưới bụng Triệu Thanh Duyên. Nó quá lớn, Bùi Ôn Tư nhìn xong muốn bỏ trốn, Triệu Thanh Duyên cương đến nỗi sắp tức nước vỡ bờ, hắn cầm tay của Bùi Ôn Tư đặt lên "gậy" của mình, trong giọng nói chứa đầy dục vọng bị kìm nén: "Xoa giúp ta."
Bùi Ôn Tư sợ đối phương quá hăng hái sẽ đâm thẳng vào cơ thể mình, cậu ngoan ngoãn xoa nắn vật kia cho Triệu Thanh Duyên. Nhưng Bùi Ôn Tư chỉ là một thiếu niên vừa mới trưởng thành, ngay cả thứ của mình còn không thường động tay huống chi là giúp người khác, thủ pháp rất trúc trắc.
Triệu Thanh Duyên cầm tay cậu đặt lên nơi chết người của mình: "Ta dạy em, em nên... ấn nơi này..." Nói xong hắn cầm tay Bùi Ôn Tư ấn không nhẹ không nặng lên lỗ nhỏ đằng trước, vật ấy ngay lập tức không chịu nổi kích thích như vậy, đằng trước chảy ra một ít chất lỏng dính nhớp đầy tay Bùi Ôn Tư.
Triệu Thanh Duyên thoải mái vô cùng tận, hắn lưu luyến hôn lên mặt Bùi Ôn Tư: "Để ta nhìn xem lỗ sau của em ướt chưa..."
Tay Bùi Ôn Tư run bắn. Cậu kẹp chặt hai chân không cho Triệu Thanh Duyên nhìn. Lỗ sau hơi ướt, cậu đã bị Triệu Thanh Duyên làm mở bung. Triệu Thanh Duyên ôm eo Bùi Ôn Tư dễ dàng tìm thấy chốn nhỏ ướt nhẹp. Bùi Ôn Tư thẹn thùng không dám ngẩng đầu lên, Triệu Thanh Duyên hôn môi cậu: "Phu nhân thật giỏi."
"Em muốn ngồi ở trên thử không?"
Bùi Ôn Tư ngồi vắt ngang trên đùi Triệu Thanh Duyên, Triệu Thanh Duyên đẩy bờ mông cánh hoa của cậu ra, nhắm lỗ nhỏ đo đỏ ngay nghiệt căn dựng thẳng hiên ngang của mình, mới đâm vào phần đầu mà Bùi Ôn Tư đã không chịu được, cậu dựa mặt vào vai Triệu Thanh Duyên, người mềm oặt. Triệu Thanh Duyên vịn cậu dần dần đút cả cây của mình vào, đẩy đến nơi rất sâu, Bùi Ôn Tư sướng không nói nên lời, thứ ngóc cao đầu ở đằng trước cũng rỉ tinh.
Triệu Thanh Duyên bóp nắn bờ mông mềm của Bùi Ôn Tư, Bùi Ôn Tư ngồi trên người hắn, không còn sức tiếp tục động tác. Triệu Thanh Duyên thúc eo, liên tục mở rộng "lối đi" ướt nóng. Tính khí dữ tợn không ngừng giã vào, còn thường mang ra chút chất lỏng màu trắng, tiếng thở dốc trầm thấp và rên rỉ kìm chế tràn khắp phòng.
Bùi Ôn Tư không thể dằn lòng ôm lấy Triệu Thanh Duyên, chân cũng quấn lên eo Triệu Thanh Duyên.
Không biết qua bao lâu Triệu Thanh Duyên bắn vào trong Bùi Ôn Tư. Bùi Ôn Tư thở hổn hển, trước ngực dính đầy tinh dịch mình bắn ra, Triệu Thanh Duyên cúi người liếm những dịch trắng đó rồi đè lên người Bùi Ôn Tư.
Cơ thể vừa lên đỉnh run rẩy tiếp nhận một trận thảo phạt kế tiếp.
Mưa bên ngoài ngày một lớn, giấy vàng mã chưa cháy hết bị mưa ngâm ướt, ngập dưới mặt đất, từng bàn tay trắng hếu ướt đẫm cào cửa, từng đôi mắt giữa mái tóc đen rối bù không biết đang nhìn chòng chọc nơi nào.
Dòng máu thấm trên cửa gỗ tử đàn, chẳng lâu sau bị nước mưa giội rửa, bóng quỷ tầng tầng lớp lớp trong sân, tứ chi đứt lìa bị ném xuống hồ nước, sau cơn mưa lớn sẽ lại mọc nhiều bông hoa yêu kiều hơn nữa.
- - - - - -
Lời tác giả:
Đại công tử thật đã chết từ năm năm trước khi câu chuyện bắt đầu.
Bây giờ lên sân khấu chỉ có tên quỷ rất biết lừa gạt người khác.