*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
QUỶ PHU NHÂN
Tác giả: W Sơn Võng
Thể loại: Cổ đại, quỷ công x người thụ, máu chó, cưỡng ép yêu, H nhiều, linh dị thần quái, hơi kinh dị.
Biên tập: ♪ Đậu Hắc Miêu ♪
.:. Chương 01.:.
Lúc đội ngũ rước dâu đến đại trạch Triệu gia thì ngoài trời đã tối mịt.
Khi hạ kiệu không gây động tĩnh lớn nhưng lại đánh thẳng vào tim Bùi Ôn Tư ngồi trong kiệu, làm cậu giật thót tâm can. Không lâu sau một bàn tay xốc màn kiệu lên để lộ nửa khuôn mặt nhỏ thanh tú điểm tô son phấn, là tay của nha hoàn Song Hỉ, "của hồi môn" của Bùi phủ. Tiếng nhạc kết thân ngoài kia đinh tai nhức óc, Song Hỉ ghé vào thúc giục: "Tiểu thư, xuống kiệu thôi."
Tim Bùi Ôn Tư đánh trống, cậu không lên tiếng. Trước đó cậu ngậm một miệng trà ở nương gia, không thể nói chuyện. Song Hỉ dìu cậu, Bùi Ôn Tư khom lưng xuống kiệu, bàn chân mang đôi giày đỏ thêu giẫm xuống đất, vẫn còn lâng lâng cảm giác không chân thật. Giày cưới là do bà mối lấy kích thước của muội muội mang cho Triệu gia mấy tháng trước, Triệu gia làm xong đưa sang, Bùi Ôn Tư xỏ không vừa chân. Trước kiệu đặt yên ngựa, cậu đang tính ngồi thì chân mềm oặt suýt ngã, may mà Song Hỉ và bà mối đứng bên đỡ cậu lại.
"Tiểu thư cẩn thận." Song Hỉ khẽ nhắc.
Song Hỉ là nha hoàn bên người muội muội, thường ngày rất thân cận với muội muội nhưng lần này không ai nói nàng biết chuyện trộm long tráo phượng. Bùi Ôn Tư chết cứng người, khi giẫm lên thảm đỏ bất giác nhìn về phía bóng người cách đấy không xa. Vải đỏ che kín đầu cậu nên không nhìn rõ, nhưng mơ hồ cảm giác đó là một thanh niên tuấn tú vóc dáng cường tráng.
Người bà mối đến làm mai là đại công tử Triệu gia, song người rước dâu lại là nhị công tử, trước đó Bùi gia đã hỏi cặn kẽ về chuyện này, tuy nhị công tử mặt mày tuấn tú nhưng biểu cảm lãnh đạm, đáp bệnh thể của huynh trưởng chưa lành nên không tiện đi ra ngoài. Bùi gia gả con gái, vốn dĩ được gả làm chính thê của đại công tử Triệu gia đã là trèo cao, nhị công tử vừa đáp vậy thì ngay cả đại bá luôn cay nghiệt của Bùi Ôn Tư cũng ngượng ngùng ngừng lời, những người khác càng không dám nói những lời như không hợp lễ nghi.
Triệu phủ xa hoa, bài trí nhà cửa khí thế hơn Bùi phủ không biết bao nhiêu lần, bậc cửa xây rất cao. Bùi Ôn Tư bước vào, hình như giẫm lên thứ gì đó, cậu cúi đầu nhìn qua khe hở khăn voan đỏ, là một xấp giấy vàng chưa cháy hết. Sau khi vào Triệu phủ bỗng lạnh căm căm, Bùi Ôn Tư rùng mình, lòng bàn tay túa mồ hôi.
Hôm qua cậu ấm đầu đồng ý xuất giá thay muội muội, không chuẩn bị kỹ lưỡng. Bùi Ôn Tư và muội muội Bùi Tư Vãn là huynh muội cùng một mẫu thân, dung mạo tương tự nhau, sáng nay cậu ngậm miệng không nói lời nào, phụ nhân điểm trang mặt cậu không phát hiện điều khác thường.
Xung quanh đứng rất đông người, đều đang nhìn về phía này, từ nhỏ sau khi rơi xuống nước thân thể Bùi Ôn Tư vẫn luôn hư nhược, cộng thêm là bàng hệ nên không được yêu thương, chưa từng chứng kiến khung cảnh đông đúc thế này, cậu hơi sợ gặp người sống, giờ khắc này tim treo trên cuống họng. Bấy giờ hỉ nương đứng bên nhắc nhở: "Nương tử, đá quan."
(*) Bàng hệ: Quan hệ họ hàng theo dòng bên, không phải theo quan hệ người này sinh ra người kia, tức là không theo dòng trực tiếp.
Cái gì? Đá quan?
Bùi Ôn Tư không rõ, hỉ nương dẫn cậu đi, lại gần mới thấy ở trong sảnh đặt một chiếc quan tài to lớn trông cổ xưa cũ kỹ, sơn đỏ bong tróc, đinh đóng ở nắp quan tài đã bị rút ra lộ he hé phần bên trong đen kịt, không biết có phải do ảo giác không mà có mùi xác chết phả vào mặt. Bùi Ôn Tư tái mét mặt, hỉ nương vội ấn vai ngăn cậu lùi về sau, giọng vang sát bên tai lạnh lẽo không giống của người sống: "Nương tử chớ sợ, đây là quy củ của Triệu gia."
Bùi Ôn Tư cứng còng đá quan tài, kế tiếp bị người bao bọc xung quanh tiến vào hỉ đường. Không thấy nhị công tử rước dâu đâu, xuyên qua tấm khăn voan đỏ Bùi Ôn Tư nhìn thấy người đang ngồi nghiêm chỉnh giữa hỉ đường, Triệu gia bao đời làm quan, là vọng tộc trong kinh, gốc gác vững chắc, Bùi gia nhờ Triệu gia mới có ngày hôm nay, nhưng mấy năm gần đây người nhà họ Triệu làm việc khiêm tốn, tin tức ở bên ngoài ngày một ít dần, Bùi Ôn Tư chỉ biết hiện tại nhị công tử Triệu gia còn nhậm chức ở trong kinh, còn lại không có ấn tượng nào với đại công tử.
Tay bị dúi vào dải dây gấm, bà mối đứng bên hô to, một đầu khác của dải gấm đỏ được nhét vào một bàn tay thon dài trắng bệch. Thân hình người đứng bên cao hơn Bùi Ôn Tư nhiều, Bùi Ôn Tư không cầm lòng được nghiêng đầu nhìn. Xung quanh ầm ĩ nhốn nháo, Bùi Ôn Tư đinh ninh một động tác nhỏ của mình sẽ không bị ai phát hiện.
Người đó mặc hỉ phục, vóc dáng cao to, dáng vẻ đoan chính, tóc đen buộc trong mũ miện màu đen, người ngoài tán tụng dung mạo hắn, dùng đủ các từ ngữ phô trương, Bùi Ôn Tư biết đây là đại công tử, cậu căng thẳng nắm chặt lĩnh hồng.
"Đừng căng thẳng."
Trong sự náo nhiệt từ tứ phía, giọng nói nhẹ nhàng ấy lại truyền rõ mồn một vào tai Bùi Ôn Tư. Bùi Ôn Tư sững sờ, thấy Triệu đại công tử quay đầu nhìn mình mới biết hắn đang nói chuyện với mình.
Đại công tử thấy cậu nhìn thì mỉm cười hết sức lễ nghĩa. Bùi Ôn Tư phỏng đoán tính khí người này không tệ, nhưng không biết nếu lát nữa phát hiện cậu là nam nhi thì liệu có nổi trận tày đình không?
Trong hỉ đường toàn là người nhà Triệu lạ mặt, Song Hỉ mà Bùi Ôn Tư thân quen nhất lại không thấy đâu. Bùi Ôn Tư lặng lẽ nhìn Triệu lão phu nhân mặt mày trắng nhợt không hề có ý cười ở trên cao đường. Môi đồ sắc đỏ tựa máu, tư thế ngồi cứng nhắc không thích hợp với xung quanh.
Có lẽ là bà không hài lòng với hôn sự này.
Theo tiếng hô "Xong lễ" của lễ quan, Bùi Ôn Tư lui ra trong sự dìu đỡ của các nha hoàn.
Màn đêm thăm thẳm, đường trong Triệu phủ tối kịt, trên hành lang treo đèn lồng đỏ dán chữ có hỉ, chạm trổ hoa lệ, kỳ hoa dị thảo nhưng lạnh giá khó hiểu. Song Hỉ không ở cạnh Bùi Ôn Tư, đang dìu cậu là một thị nữ xa lạ, Bùi Ôn Tư không nén được quan sát nàng, thấy nàng mặc phong phanh, thậm chí tay cũng lạnh buốt, suốt đường đi không nói một câu nào, nhìn tuổi không nhỏ mà lại không biết điểm trang, thoa chấm tròn lớn màu hồng hai bên gò má trông khá buồn cười.
Đi vào tân phòng, phụ nhân cho cậu phun trà: "Nương tử đợi ở đây là được."
"Vâng." Bùi Ôn Tư có thể mở miệng nhưng sợ bị người phát hiện nên chỉ đáp một tiếng nhỏ.
Đợi người trong phòng đi ra ngoài hết Bùi Ôn Tư mới thở hắt ra, thả lỏng người. Phượng quan trên đầu nặng đau cổ, cậu vừa xoa phần gáy đau nhức vừa nghĩ ngợi rốt cục là chuyện gì đây chứ.
Bùi Ôn Tư và muội muội Tư Vãn là song sinh, thất hỗ thất thị* từ thuở nhỏ, cô độc hiu quạnh. Ở chốn ấy Bùi gia có chút danh vọng, của cải sung túc, từ đời tổ phụ bắc nối được với chiếc thuyền lớn là Triệu gia thì trở thành vọng tộc một phương, bây giờ do đại bá của Bùi Ôn Tư khống chế trong tay. Người nhà họ Bùi lạnh nhạt tình thân huyết thống, song để tử tự lưu lạc bên ngoài sẽ làm tổn hại đến thanh danh của gia tộc, bèn mang hai huynh muội về nuôi nấng dưới danh nghĩa của thiếp thất không được sủng ái.
(*) Tục gọi cha mẹ là hỗ thị 怙恃. Mất cha gọi là thất hỗ 失怙, mất mẹ gọi là thất thị 失恃, một cách gọi nói giảm nói tránh.
Mấy tháng trước Tư Vãn sắp đến tuổi cập kê, chủ mẫu Bùi gia luôn đối xử lạnh nhạt với hai huynh muội bỗng nhiên đổi thái độ, chuyển Tư Vãn qua bên bà, giáo dưỡng như nữ nhi ruột thịt, ra sức đưa món ăn ngon đồ chơi vui vào phòng nàng. Nhưng Bùi Tư Vãn sống nương tựa cùng huynh trưởng từ nhỏ, ỷ lại huynh trưởng, bất luận người ngoài khuyên bảo thế nào cũng không chịu rời xa Bùi Ôn Tư, họ bất đắc dĩ không thể làm gì đành dẫn cậu theo.
Bùi Ôn Tư sinh nghi trong lòng, sau nghe ngóng mới biết hào môn phái bà mối đến làm mai, xin cưới Lục tiểu thư Tư Vãn của Bùi gia cho đại công tử gia chủ Triệu gia. Môn mi của Triệu gia cao to cỡ nào chứ, nói khó nghe thì Bùi gia là nô tài của Triệu gia, chẳng qua là ăn mặc đẹp đẽ hơn, dùng tốt hơn gia nô tầm thường rất nhiều, chủ nhân nghiêm túc muốn kết thông gia với nhà nô tài, không phải làm thiếp mà là làm thê, tuy mấy năm nay Triệu đại công tử ít giao du với bên ngoài nhưng không phải là người bị khiếm khuyết hay xấu xí, trèo cao, quả là trèo cao, Bùi gia quả thật được bánh có nhân rơi đập xuống đầu.
(*) Môn mi: Cây gỗ ngang gác trên cửa, cho nên cửa to hay nhỏ nói lên sự vinh hiển, giàu sang, cao quý, bề thế của nhà đó.
Sính lễ của Triệu gia đáng giá ngàn vàng, Bùi gia đã nhận từ rất sớm, đợi đến lúc hai huynh muội biết chuyện này thì không còn kịp. Muội muội biết tin xong sắc mặt thoáng chốc tái mét, Bùi Ôn Tư dỗ nàng về phòng, còn mình thì trộm đi ra tiền thính xem bà mối lại đến bái phỏng.
Bà mối mặc xinh như hoa, cầm quạt tròn che mặt, giọng nói thánh thót chói tai. Bà lấy khuê danh và sinh thần bát tự của Tư Vãn vấn danh nạp cát*: "Nghe nói Tư Vãn tiểu thư còn một huynh trưởng ruột thịt, tên là gì?"
Chủ đề bỗng dưng dẫn dắt đến trên người cậu, Bùi Ôn Tư đứng ở góc tối căng thẳng.
Dường như bà mối chỉ thuận miệng hỏi, không lâu sau rời đi.
Chọn lựa ngày lành tháng tốt, toàn bộ Bùi gia đều xem hôn sự này là đại sự bậc nhất, hân hoan hớn hở chuẩn bị. Trên đời không có món hời nào tự nhiên mà có, Tư Vãn chưa từng gặp Triệu đại công tử, dù nói nàng dung mạo xinh đẹp nhưng cũng biết thành kiến của môn đệ, sức quyến rũ của bản thân không đủ để Triệu gia lễ nghĩa cưới hỏi, ắt hẳn trong chuyện này có vấn đề. Người nhà họ Bùi không ngốc, tất nhiên cũng biết đạo lý ấy, mỗi ngày có rất nhiều người vây quanh Tư Vãn trông coi nàng chặt chẽ đề phòng nàng bỏ chạy.
Tư Vãn bận bịu liên tục cả ngày. Bùi Ôn Tư khó lắm mới gặp lại nàng thì mặt muội muội đã trắng bệch, gầy đi không ít.
"Ca ca, ta không muốn gả." Đôi mắt đẹp của Tư Vãn rưng rưng, nàng nắm chặt tay Bùi Ôn Tư.
Bùi Ôn Tư biết muội muội có người trong lòng.
Ngay đêm đó Tư Vãn bị người hầu bắt trở về nhốt trong phòng, chủ mẫu sai người canh giữ cả ngày, ngay cả Bùi Ôn Tư cũng không được vào. Nếu không phải cô dâu xuất giá cần huynh trưởng ở bên cạnh làm nền thì một đêm trước hôn lễ Bùi Ôn Tư cũng không được gặp muội muội.
Nhìn trạng thái của Tư Vãn rất tệ, hai mắt còn mang theo tơ máu, tóc rối tung đi chân trần. Nghe Song Hỉ kể nàng đã tuyệt thực mấy ngày, chủ mẫu tâm ý nguội lạnh cầm cháo cưỡng chế rót bằng hết để hôn sự này có thể cử hành suôn sẻ.
Bùi Ôn Tư đau lòng vô cùng, cộng với hổ thẹn trong lòng nên khi muội muội đưa ra lời đề nghị hoang đường thì cậu quỷ thần xui khiến nhận lời.
Bùi Ôn Tư xoa bàn chân đau nhức.
Cậu tâm loạn như ma, giờ muốn hối hận cũng không kịp, Triệu gia nhà lớn nghiệp lớn, chắc chắn sẽ không để lan truyền bê bối bất cẩn cưới phải nam tức phụ ra ngoài, còn chuyện khác... chỉ đành đi đến đâu tính đến đó.
Yên ắng quá... Bùi Ôn Tư trộm nghĩ.
Trong phòng tân hôn phủ sắc đỏ tứ phía chỉ có ánh lửa của ngọn nến hơi lắc lư, kể từ lúc bái đường Bùi Ôn Tư không còn nhìn thấy Song Hỉ, nha hoàn hầu hạ khác cũng không biết đi đâu. Giày thêu không vừa chân bó đau chân, cậu tính cởi giày ra nhưng sợ làm sai quy củ. Cậu không được học kễ nghi trước lễ thành thân giống Tư Vãn, không biết tí gì về những thứ này.
Đang rối rắm thì ánh nến trong phòng bất ngờ đồng loạt dập tắt.
"!" Bùi Ôn Tư kinh hoảng.
Trong phòng không có gió, động tĩnh bất ngờ dọa hoảng hồn, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không mà cậu cảm giác xung quanh đột nhiên lạnh hẳn đi. Song song đó ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Bùi Ôn Tư căng thẳng. Tiếng bước chân từ xa đến gần, đều đều vững vàng không giống như là uống say, mỗi một bước đều đạp chắc nịch. Chưa kịp nghĩ nhiều thì cửa bị mở ra trong tích tắc. Bùi Ôn Tư còn che kín khăn voan đỏ trên đầu nên chỉ có thể nhìn thấy giày của người ấy.
Đêm nay không có trăng, ngọn nến tắt rồi phòng tối mịt, Bùi Ôn Tư không thấy rõ người đến, hình như người kia cũng không có ý định thắp nến, "Phu nhân." Là giọng của Triệu đại công tử.
Hắn cầm một bên cán gậy quấn lụa đỏ xốc khăn voan đỏ của Bùi Ôn Tư lên, Bùi Ôn Tư vừa ngước mắt thì đối diện với đôi mắt đen kịt của đại công tử. Rõ ràng là tướng mạo tuấn mỹ nhã nhặn nhưng bị đôi mắt ấy nhìn, Bùi Ôn Tư vô thức cảm giác như đang bị một con rắn thè lưỡi nhìn chằm chặp, sợ hãi không thôi.
(*) Gậy giở khăn trùm đầu của cô dâu:
Xung quanh tối đen, Bùi Ôn Tư sợ sệt, muốn nói nhưng sợ bị người ấy nghe ra giọng nói khác thường, chỉ đành ngậm miệng. Đại công tử vươn tay xoa mặt cậu, Bùi Ôn Tư rùng mình, tay lạnh thật.
Trang sức rườm rà trên đầu bị gỡ xuống hết, giọng trầm thấp của đại công tử vang ở trên đầu: "Phu nhân, đến lúc đi ngủ rồi."
Dứt lời hắn nghiêng người đè lên người Bùi Ôn Tư, Bùi Ôn Tư ngạc nhiên: "Khoan, khoan đã..."
Còn chưa nói hết câu thì bị một bàn tay lạnh băng che miệng, không biết rót vào thứ gì mà Bùi Ôn Tư choáng váng, quên luôn điều mình muốn nói, trong lơ đãng bỗng nghĩ đến lúc tiến vào Triệu phủ hỉ nương kéo cậu đi xem chiếc quan tài, Bùi Ôn Tư tê rần da đầu bước lại gần, trong quan tài đen lòm như thể có một đôi mắt đang dõi nhìn cậu.
Bùi Ôn Tư bị ấn vào lòng người ta, nhéo cằm hôn môi đầu lưỡi xâm nhập, cậu muốn vùng vẫy nhưng một tay khác của đại công tử kéo mở đai lưng, sờ soạng vào trong vạt áo. Bùi Ôn Tư run người, kẹp chặt hai chân muốn cản bàn tay đang không ngừng xâm lược nơi tư mật.
Xiêm y bị mở ra, Bùi Ôn Tư bị hôn đến nỗi sắp không thở nổi, đại công tử bất ngờ buông môi cậu ra, cậu vẫn còn hơi chóng mặt, mất tự chủ há miệng thở hổn hển.
Vật bên dưới bị người nắm lấy, Bùi Ôn Tư vội tóm lấy vạt áo của đại công tử. Đại công tử cười khẽ, bắt đầu vuốt ve trên dưới: "Vật này của phu nhân thanh tú thật đấy..."
Bùi Ôn Tư nóng mặt, hiện giờ đầu óc trì độn, câu đó nghĩa là sao?
Đại công tử tăng sức lực, Bùi Ôn Tư hét lớn, đại công tử hôn lên cổ, chen vào giữa hai chân Bùi Ôn Tư. Toàn thân Triệu đại công tử lạnh lẽo mà thứ bên dưới lại nóng hầm hập, cứ chống vào nang túi của cậu, ma sát thịt non giữa hai chân.
Một thoáng sau Bùi Ôn Tư bắn tinh ở trong tay đại công tử, cậu co quắp mềm nhũn người, hai cơ thể dán sát nhau, đại công tử giữ thứ trong tay bôi lên hạ thân mình sau đó sờ lỗ sau của Bùi Ôn Tư. Lúc ngón tay dài đút vào Bùi Ôn Tư căng cứng người, bắt lấy tay của đại công tử.
"Em yên tâm, không đau." Đại công tử nói, cắn khẽ tai Bùi Ôn Tư.
Ngón tay đang khuếch trương "lối đi" ở dưới, tiếng nước dính nhớp vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh, cảm giác kỳ dị lẫn xa lạ chiếm khắp người Bùi Ôn Tư, cậu bỗng thấy sợ: "Đại, đại công tử... Á!"
Đang nói thì đại công tử đỡ thứ của mình chen vào. Nó quá to, bất ngờ đút vào làm lỗ sau đột ngột mở rộng, Bùi Ôn Tư đau ứa nước mắt, đại công tử cúi người ngậm môi lưỡi cậu, bên dưới ra sức va chạm bờ mông trắng mịn, bên trên nuốt hết những tiếng rên rỉ vụn vặt.
Sức lực bên dưới lớn đáng sợ, mỗi một lần đều khiến Bùi Ôn Tư có ảo giác bụng mình sắp bị đâm thủng, cảm giác cơ thể bị mở rộng tiếp nhận xâm nhập đến từ bên ngoài khiến cậu hoảng sợ. Hông bị một đôi tay vịn chặt, sức rất lớn, cậu lung lay theo mỗi lần va chạm của người phía sau, bụng bị nhét đầy hết sức khó chịu, muốn bò bỏ trốn nhưng bị đôi tay giữ kéo về.
Khoái cảm xa lạ nghiền nát đầu óc Bùi Ôn Tư, hai mắt thất thần, nước mắt rơi xuống từng giọt. Không biết qua bao lâu cậu bị lật lại, đại công tử nắm mắt cá chân nhấc chân cậu lên, cúi người nhìn lỗ nhỏ bị làm đỏ, hắn bất ngờ rút ra, lỗ nhỏ vẫn còn đang co bóp làm chất dịch nhơm nhớp chảy ra ngoài, ai xem cũng mê mẩn, đại công tử cũng không ngoại lệ, giữ nguyên tư thế này đâm vào lại.
Người Bùi Ôn Tư mềm thành vũng nước, lễ phục đỏ thẫm nửa treo trên người, những chỗ nên che thì không chỗ nào được che, lồng ngực mỏng manh trần trụi, bụng mềm phập phồng. Cậu ngước mắt nhìn người đang đè trên người mình làm không ngừng nghỉ, khuôn mặt mơ hồ không rõ ràng, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm nhưng hiện giờ tâm trí Bùi Ôn Tư là một mớ hỗn độn, chẳng nghĩ được gì cả, đại công tử nhận ra tầm mắt của cậu thì cúi người hôn tiếp.
Phải, phải rồi... Song Hỉ, Song Hỉ đi đâu rồi?
Đại công tử cắn cổ Bùi Ôn Tư, cậu đau kêu thành tiếng. Nơi bị cắn chảy tơ máu, hắn liếm dấu răng rồi chuyển xuống dưới ngậm núm vú dựng thẳng từ lâu. Đầu lưỡi dâm loạn một bên mẫn cảm, Bùi Ôn Tư phát ra vài tiếng rên khó nén.
gậy th*t vùi trong bụng cậu vẫn còn đang chiến đấu ngang dọc, Bùi Ôn Tư không còn sức giãy giụa, không nghĩ được gì, chỉ biết nhấc mông chuyển động theo hành động dập vào rút ra của gậy th*t. Rốt cục đại công tử cũng buông tha hai bên mẫn cảm ở ngực cậu, đầu v* đỏ tươi ướt át phơi bày trong không khí nhìn vô cùng nhục dục.
Bùi Ôn Tư tựa lá bèo, đối phương đột ngột ngừng lại, Bùi Ôn Tư mở đôi mắt mơ màng, người đang cưỡi bên trên đè tay cậu lại, Bùi Ôn Tư không còn sức, yếu ớt giằng ra một lúc, giọng khàn đặc: "Ngươi... Khoan, khoan đã —— Ưm..."
Vật khổng lồ nóng rực đâm vào nơi sâu nhất, chống vào một điểm nơi đó bắt đầu phóng thích, chất dịch man mát bắn từng đợt từng đợt vào thành vách ướt mềm, Bùi Ôn Tư run lẩy bẩy, bị ép đưa lên đỉnh, lỗ thịt bị đút căng đầy, dịch trắng đục bắn ra rót hết vào trong cơ thể Bùi Ôn Tư.
Cuối cùng sau khi hoàn hồn từ cơn khoái cảm tột đỉnh, Bùi Ôn Tư há to miệng thở dốc, đại công tử thì lại như không liên quan, Bùi Ôn Tư không hề cảm nhận được hô hấp của hắn. Cậu xụi lơ, trông mệt lả người. Thứ kia còn đút ở lỗ sau, không hề có ý định rút ra.
Chỉ chốc sau, đại công tử thấy Bùi Ôn Tư bình tĩnh lại sau khi lên đỉnh thì nâng mông cậu, tiếp tục quấn quýt. Bùi Ôn Tư bị người ấy khống chế toàn thân, trong đêm tối đằng đẵng và tĩnh lặng, đại công tử đè cậu, ra ra vào vào cơ thể cậu, cởi y phục dính đầy chất dịch chảy ra do hai người giao hợp.
Bùi Ôn Tư không phân rõ thời gian, cứ như người đè trên người cậu không biết mỏi mệt, kéo cậu sa vào bể dục. Qua rất lâu sau, thật sự chất dịch bắn vào bụng quá nhiều, không thể chứa nổi nữa, thế là dã thú chỉ biết làm tình trên người cậu bắt đầu bắn ở nơi khác, ở bụng, ở núm vú, ở bắp chân, thậm chí là lòng bàn chân đều bị tưới tinh dịch tanh tưởi xa lạ sền sệt.
"Phu nhân... Phu nhân..." Đại công tử vừa làm vừa gọi cậu.
Ta không phải phu nhân của ngươi, Bùi Ôn Tư mơ màng nghĩ bụng.
Một chỗ sau gáy bỗng phát nóng, ngứa ngáy, Bùi Ôn Tư không chịu được muốn vươn tay gãi nhưng đại công tử bắt lấy tay không cho cậu gãi: "Em đừng gãi, sẽ rách da..."
"Ư, a... Ừm... Ta biết rồi..." Bùi Ôn Tư rất mệt, chậm chạp đáp lại.
Không biết là lần thứ mấy, rốt cục đại công tử cũng buông tha cho cậu. Bùi Ôn Tư mệt đến độ không nhấc nổi đầu ngón tay, không thể cử động, bị ấn vào lòng đối phương, đại công tử ôm eo cậu nằm xuống bên cạnh, rũ mắt nhìn cậu: "Em ngủ đi."
Bùi Ôn Tư dụi vào ngực hắn, bên tai vô cũng yên tĩnh, không lâu sau ngủ thiếp đi.
- - - - -
Lời tác giả: Thứ gì đó của quỷ aka tink dịck ở trong người sẽ không bị bệnh đâu
- - - - - - - -
(*) Tục lệ cưới hỏi ngày xưa:
Nạp thái (Lễ làm mối) - Vấn danh (Xem bát tự) - Nạp cát (Nhà trai chọn được ngày lành đến báo cho nhà gái) - Nạp tệ (Nhà trai đến nhà gái tiến hành đính hôn vào ngày lành) - Thỉnh kỳ (Xin ngày giờ để cử hành hôn lễ (lễ cưới)) - Thân nghinh (Vào ngày đã chọn, chú rể tự mình đến nhà gái rước cô dâu về nhà mình).