Đầu ngón tay của Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng xoa lá bùa hộ thân, nụ cười rạng rỡ của Tiêu Hề Hề hiện lên trong tâm trí hắn.
Hắn bỏ bùa hộ thân vào trong hầu bao mà hắn đeo trên người.
“Cả ngày hôm nay Tiêu lương đệ làm gì?”
Thường công công thành thật trả lời “Sáng nay Tiêu lương đệ chuyển về điện Thanh Ca, sau đó không hề ra ngoài. Phải rồi, chiều nay Bạch trắc phi phái người gửi thiệp mời cho Tiêu lương đệ, muốn mời Tiêu lương đệ tham dự buổi tiệc trà chiều mai.”
Lạc Thanh Hàn lộ ra vẻ trầm ngâm.
Thường công công nghĩ tối nay Thái tử sẽ qua đêm ở điện Thanh Ca.
Nhưng mà Lạc Thanh Hàn lại không nói gì, rồi đi đến thư phòng.
Chiều hôm sau, Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm đến Thúy Minh hiên.
Dọc đường đi, Bảo Cầm như người mẹ già đưa đứa con gái ngốc đến trường, lải nhải không ngừng.
“Lát nữa người gặp Bạch trắc phi, thái độ nhất định phải vui vẻ, đừng nói những lời không nên nói, nếu đối phương nói lời làm người không vui, thì người cười cười, đừng cãi lại, cứ giả ngốc cho qua chuyện là được rồi. Bạch trắc phi dù gì cũng là trắc phi, phẩm cấp cao hơn người, mà cha nàng ta còn là Thái phó của Thái tử, Thái tử cũng rất nể nang nàng ta, dù người không lấy lòng nàng ta, cũng đừng đắc tội với nàng ta.”
Tiêu Hề Hề ngáp một cái “Ta biết rồi.”
Trước mặt chính là Thúy Minh hiên.
Bảo Cầm giúp Tiêu Hề Hề chỉnh lại đầu tóc y phục, đảm bảo nàng trông không có sai sót gì, lúc này mới làm động tác tay OK.
Lúc trước Tiêu Hề Hề từng làm động tác tay này với Bảo Cầm, Bảo Cầm thấy thú vị nên đã học nó.
Mọi người đã tề tụ ở Thúy Minh hiên.
Không chỉ có Bạch trắc phi, mà nhóm người Lý trắc phi và Từ lương đệ, Trần lương viên, Triệu mỹ nhân cũng đã đến.
Hầu như mười mấy phi tần trong Đông cung đều đến đủ cả.
Các nàng ngồi theo thứ tự phẩm cấp của mình, trên chiếc bàn thấp trước mặt bày nhiều trái cây trà bánh.
Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm tiến lên khom người hành lễ.
Bạch trắc phi xuất thân từ thư hương thế gia, xinh đẹp nho nhã, tiếc là sức khỏe không được tốt, cứ dăm ba bữa thì bệnh một lần, thậm chí cả người còn mang theo khí chất liễu nghiêng trước gió.
Chính vì cảm giác yếu đuối mỏng manh này, càng dễ kíc.h thích lòng h.am muốn bảo vệ của giống đực.
Bạch trắc phi cười nói với Tiêu Hề Hề.
“Muội muội ngồi đi.”
Tiêu Hề Hề đi đến chỗ trống bên cạnh ngồi xuống, ánh mắt lập tức bị trái cây trà bánh trước mặt hấp dẫn.
Những thứ này trông ngon quá đi.
Ục ục ~
Lặng lẽ nuốt nước bọt.
Bạch trắc phi thấy nàng nhìn chăm chăm trái cây trà bánh trên bàn, bèn cười nói “Đây là những món ăn vặt ta chuẩn bị cho các tỷ muội, mọi người thử xem ăn có ngon không?”
Tiêu Hề Hề lập tức cầm một miếng bánh xốp cho vào miệng.
Nàng chân thành khen “Ngon quá!”
Bảo Cầm đứng hầu bên cạnh thở dài.
Có thứ gì mà người cảm thấy không ngon đâu chứ?
Những người khác cũng khen trà bánh ngon miệng, sau đó cuộc trò chuyện được dẫn dắt sang đề tài khác.
Lý trắc phi là nữ nhân duy nhất ở đây có thể ngồi ngang hàng với Bạch trắc phi, lời nói ít kiêng dè hơn người khác, phong thái cũng càng tùy ý tự nhiên.
“Nghe nói hôm qua Bạch muội muội lại bệnh rồi, Thái tử Điện hạ không đến thăm muội sao?”
Người khác nghe vậy, dừng lại mọi động tác.
Bạch trắc phi như không nghe thấy ý châm chọc trong lời nói, vẫn cười dịu dàng “Muội chỉ hơi khó chịu mà thôi, ngủ một giấc là khỏe, đâu cần Thái tử Điện hạ đích thân đến thăm chứ.”
Trần lương viên ngày thường rất thân thiết với Bạch trắc phi, nghe vậy liền tiếp lời.
“Phải đó, Thái tử Điện hạ trăm công nghìn việc, rất bận rộn, làm gì có thể ngày nào cũng đến hậu cung được, không chỉ Bạch tỷ tỷ, tỷ muội chúng ta cũng đã rất lâu không gặp Thái tử Điện hạ rồi.”
Lời của Trần lương viên rõ là đang bắc thang cho Bạch trắc phi bước xuống.