Tiêu Hề Hề tiện tay hái một trái dưa chuột, lấy khăn tay lau sạch, rồi gặm rộp rộp trong miệng.
Dưa chuột nhà trồng, ăn vào giòn tan vô cùng!
Bên cạnh vườn rau có một nhà gỗ nhỏ, bên trong trồng nấm và giá.
Tiêu Hề Hề thấy những cọng giá tươi ngon, tức thì lao ra ngoài hét lớn.
"Trưa nay ta muốn ăn gỏi giá trộn!"
Bảo Cầm ở phía xa đáp một câu "Được!"
Bữa trưa, Tiêu Hề Hề được ăn món gỏi giá trộn ngon lành mà nàng muốn, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Cuộc sống ăn no chờ chết thế này quả thật rất tốt!
Hi vọng có thể sống thế này mãi mãi.
Sau khi ăn uống no nê, nàng chuẩn bị về phòng ngủ trưa.
Bảo Cầm nhắc nhở "Thái tử Điện hạ phái người ban thưởng đến đây, người không đi tạ ơn sao?"
"Không phải đã tạ ơn rồi sao?"
Bảo Cầm cả giận nói "Ý của nô tỳ là người mượn cớ tạ ơn, để xuất hiện trước mặt Thái tử Điện hạ. Tuy thân phận của người là người trong phái Huyền Môn, Điện hạ sẽ không thờ ơ với người, nhưng nếu người có được chút sủng ái của Thái tử Điện hạ, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Hiện giờ Đông cung không có Thái tử phi, chỉ có hai Trắc phi, mười mấy Lương đệ, Lương viên, Mỹ nhân.
Mọi người ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm thèm muốn vị trí Thái tử phi.
Nếu Tiêu Hề Hề chỉ là con gái của một tướng quân tứ phẩm, chắc chắn không đủ tư cách làm Thái tử phi, nhưng nàng còn có thân phận là người của phái Huyền Môn, có nghĩa là nàng cũng có tư cách để tranh giành ngôi vị Thái tử phi.
Mà Tiêu Hề Hề lại nằm thẳng xuống giường, toàn thân toát ra mùi nồng của một con cá muối.
"Tranh sủng mệt lắm, ta không được đâu, ta ngủ một giấc đã."
Nói xong nàng liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Bảo Cầm "......"
Tuy sớm đã biết bản chất cá muối của chủ tử, nhưng lúc này Bảo Cầm vẫn cảm thấy muốn chết tâm.
Tiêu Hề Hề ngủ đủ một canh giờ.
Bảo Cầm vừa hầu hạ nàng rửa mặt, vừa nói "Ban nãy Bạch trắc phi phái người tới đưa thiệp mời, nói là chiều mai sẽ mở tiệc trà ở Thúy Minh hiên, muốn mời người đến đó thưởng trà ngắm hoa."
"Tiệc trà sao, có phải có rất nhiều đồ ăn ngon không?"
"Có lẽ vậy."
"Vậy thì ta đi!"
Bảo Cầm nhìn dáng vẻ phấn khích của nàng, quả thật là lo nghĩ nát ruột.
"Tiệc trà lần này rất có thể là tiệc Hồng Môn, đến lúc đó người cẩn thận một chút, đừng mắc lừa bọn họ."
Nữ nhân trong hậu cung, không ai đơn giản cả.
Hôm qua Tiêu Hề Hề bị nhốt vào lầu Lãnh Hương, ai cũng nghĩ lần này nàng chết chắc rồi, không ngờ mới qua một đêm, nàng không những chuyển về điện Thanh Ca, còn được Thái tử ban thưởng.
Thái tử lạnh lùng có tiếng, trong Đông cung nhiều mỹ nhân như vậy lại chẳng có ai thu hút được sự chú ý của hắn.
Hiện giờ Tiêu Hề Hề mới chìm lại nổi lên như vậy, hiển nhiên đã được Thái tử Điện hạ quan tâm.
Chuyện này làm sao có thể không khiến người ta ghen tị?
Lúc này Bạch trắc phi đưa ra lời mời, hẳn là vì có mưu đồ khác.
Bảo Cầm có thể nghĩ như vậy, Tiêu Hề Hề dĩ nhiên cũng có thể nghĩ đến, nhưng nàng là một con cá muối, thật sự quá lười bày mưu tính kế với bọn họ.
Người ta mời nàng ăn ngon, thì nàng cứ đi thôi.
Có thể ăn chùa, không ăn thì phí.
Dù sao với thân thủ của nàng, toàn bộ nữ nhân trong Đông cung này gộp lại cũng không phải đối thủ.
Lạc Thanh Hàn bận rộn đến tối mới trở về Đông cung.
Hắn dùng bữa một mình như thường lệ.
Rõ là có rất nhiều mỹ nhân trong hậu cung, nhưng hắn nhất quyết sống như tu hành khổ hạnh, kiềm chế cấm dục.
Sau khi dùng bữa tối xong, Thường công công hai tay dâng một bùa hộ thân cho hắn.
"Điện hạ, đây là bùa hộ thân mà Tiêu lương đệ nhờ nô tài đưa cho người."