Nhìn Tiêu lương đệ vui vẻ chạy đi, Bạch trắc phi thấy ngực lại bắt đầu quặn đau.
Nàng phí công diễn một màn như vậy, kết quả Thái tử chỉ hỏi Tiêu lương đệ vài câu, hỏi xong thì thả Tiêu lương đệ đi, từ đầu đến cuối chẳng những không phạt, một câu nặng lời cũng không có.
Chuyện này là tại sao chứ?!
Bạch trắc phi càng nghĩ càng tức, không khỏi khẽ nức nở, thân thể gầy yếu ngày càng run rẩy.
Lạc Thành Hàn lạnh lùng nhìn nàng “Ta sai người đưa nàng về.”
Bạch trắc phi khó khăn ngồi dậy, nghẹn ngào nói “Có phải thần thiếp chọc giận người không?”
“Không có.”
“Hức hức, thần thiếp biết mình không nên tới tìm Tiêu lương đệ, nhưng thần thiếp thật sự rất lo cho người! Đường xuống phía Nam xa xôi, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm, nếu người xảy ra chuyện gì, thần thiếp phải sống sao đây?”
Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói “Nàng yên tâm, nếu ta chết, các nàng đều phải tuẫn táng, không cần lo phải sống thế nào.”
Bạch trắc phi nghẹn họng.
Nàng càng khóc dữ dội hơn, nước mắt ướt đẫm gò má, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng càng thêm đáng thương.
“Thần thiếp thuộc về Điện hạ, dù tuẫn táng theo Điện hạ, thần thiếp cũng bằng lòng, thần thiếp chỉ không muốn thấy Thái tử còn trẻ tuổi như vậy đã gặp tai ương. Cầu xin người, đừng xuống phía Nam, được không?”
Vừa nói, nàng vừa duỗi đôi tay mảnh khảnh trắng nõn, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Thái tử, ánh mắt tràn ngập vẻ cầu xin.
Lạc Thanh Hàn trực tiếp hất tay nàng ra, lạnh lùng hỏi “Nàng dường như đã quên thân phận của mình, nàng chỉ là một Trắc phi nhỏ bé, có tư cách gì can dự vào quyết định của ta?”
Bạch trắc phi sững người.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, ánh mắt ngày càng lạnh “Hay là nàng cho rằng mình đã lợi hại đến mức nàng nói gì ta cũng phải nghe theo?”
Tay chân Bạch trắc phi phát lạnh, mồ hôi lạnh từng lớp túa ra.
Nàng thậm chí không dám khóc nữa, mặc cho nước mắt dần khô lạnh.
Liễu Nhứ nhìn Bạch trắc phi run rẩy không dám nói, trong lòng vừa đau vừa lo, trong tình thế cấp bách nên quên mất lễ nghi, phịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Điện hạ hiểu lầm rồi, Bạch trắc phi chưa từng có ý đại nghịch bất đạo, Bạch trắc phi chỉ là quá lo lắng cho Điện hạ, quan tâm ắt loạn, mới khuyên người từ bỏ ý định xuống phía Nam.”
Lạc Thanh Hàn thậm chí không nhìn Liễu Nhứ, thờ ơ nói “Vả miệng.”
Liễu Nhứ lập tức bị dọa đến ngây người.
Hai ma ma khỏe mạnh nhanh chóng tiến tới, ấn vai Liễu Nhứ, bắt đầu vả miệng.
Chẳng mấy chốc, hai má Liễu Nhứ sưng đỏ lên.
Bạch trắc phi không đành lòng nhìn nữa, quay đầu sang chỗ khác.
Khi Tiêu Hề Hề chạy ra, nàng phát hiện không thấy Bạch trắc phi với Liễu Nhứ đâu.
Nàng thầm nghĩ, đi rồi thì tốt, không cần chia một phần vịt qua với Bạch trắc phi.
Tiêu Hề Hề vui vẻ nói “Bảo Cầm, ta vừa xem thử, vịt quay xong rồi, bây giờ có thể ăn chưa?”
“Người chờ chút, nô tỳ đi chuẩn bị.”
Bảo Cầm đến phòng bếp nhỏ bận rộn.
Chẳng mấy chốc nàng bưng lên món vịt quay cắt lát, với nhiều món ăn kèm, nước chấm và bánh tráng.
Đây là do Tiêu Hề Hề đặc biệt yêu cầu, nàng cầm một miếng bánh tráng, gắp một miếng thịt vịt lên trên, sau đó thêm vài món ăn kèm, phết nước chấm lên, cuối cùng cuốn bánh tráng lại.
Nàng há miệng định ăn thì thoáng thấy Thái tử ngồi đối diện lặng lẽ nhìn mình.
Tiêu Hề Hề đành ngậm miệng, luyến tiếc đưa vịt quay mới được cuốn sang.
“Điện hạ nếm thử không?”
Lạc Thanh Hàn đưa tay nhận cuốn thịt vịt.
Đây là lần đầu tiên hắn ăn vịt một cách kỳ lạ như vậy.
Hắn cắn thử một miếng nhỏ.
Tiêu Hề Hề đầy mong đợi hỏi “Có ngon không?”
Lạc Thanh Hàn chậm rãi ăn hết cuốn thịt vịt trong tay, sau đó nói “Cũng được.”
Hình như mỗi lần hỏi hắn ăn có ngon không, hắn luôn trả lời như vậy.
Tiêu Hề Hề nhất thời không biết hắn thích hay là không thích nữa.
Nàng hỏi thử “Người muốn ăn nữa không?”
Lạc Thanh Hàn gật đầu.
Tiêu Hề Hề tiếp tục nhận mệnh cuốn thịt vịt, cuốn xong lại đưa cho hắn.
Sau khi cuốn ba cuốn thịt vịt cho Lạc Thanh Hàn, hắn cuối cùng cũng ra hiệu không ăn nữa.
Tiêu Hề Hề vui vẻ cầm đũa, cuốn cho mình một cuốn thịt vịt siêu to bự.
Nàng cầm cuốn thịt vịt bằng hai tay, há to miệng, ngoạm một miếng.
Miệng nhét đầy thức ăn, hai má căng phồng lên.
Lúc nàng nhai, hai má phồng cũng cử động theo.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, bất chợt nghĩ đến con sóc mà hắn nuôi khi còn nhỏ.
Hắn phất tay lệnh cung nữ thái giám đang hầu bên cạnh lui xuống.
Trong phòng chỉ còn hai người họ.
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói.
“Ta từng nuôi một con sóc, nhìn nàng rất giống nó.”
Háu ăn như nhau, dễ thương như nhau.
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa hỏi, giọng không rõ ràng lắm “Điện hạ cũng nuôi thú cưng à.”
Lạc Thanh Hàn chưa từng nói chuyện này với người khác, không phải không muốn nói, mà do hắn không tìm được người có thể kể.
Lúc này tâm tình hắn thoải mái, cảm thấy nói cũng không sao, bèn kể.
“Đó là chuyện khi ta sáu tuổi, ta nhặt được một con sóc trong ngự hoa viên, cũng không biết làm sao nó vào cung được, trên người còn bị thương, ta nhất thời mềm lòng, nên giữ nó lại nuôi.”
Lúc đó Lạc Thanh Hàn vẫn còn nhỏ, không thể sống cung riêng, hắn sống cùng Tần hoàng hậu trong điện Tiêu Phòng.
Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói “Mẫu hậu không thích động vật nhỏ, ta sợ bà ấy phát hiện sẽ vứt con sóc nhỏ đi, nên ta giấu con sóc nhỏ trong phòng mình. Ngày thường ta phải đến Thái Học đọc sách, không thể ở trong phòng mãi, nên nhờ Thường Hỉ trông chừng, đừng để nó chạy ra ngoài bị người khác phát hiện.”
Tiêu Hề Hề nuốt thức ăn trong miệng, tò mò hỏi “Sau đó thì sao?”
“Có một ngày ta từ Thái Học trở về, nghe nói con sóc nhỏ đã chết, là mẫu hậu sai người đập nó chết, ta vì chuyện này bị mẫu hậu trách phạt.”
Tiêu Hề Hề ngừng ăn.
Nàng thận trọng hỏi “Người bị đánh hả?”
Lạc Thanh Hàn “Không có, mẫu hậu chưa từng đánh ta, bà ấy chỉ bảo ta quỳ trong sân cả đêm mà thôi.”
Tiêu Hề Hề ngây người.
Tàn nhẫn như vậy sao?!
Đánh liên tiếp mười mấy cái, đến khi khóe miệng Liễu Nhứ chảy máu, Lạc Thanh Hàn mới giơ tay ra hiệu.
Hai ma ma buông Liễu Nhứ ra.
Liễu Nhứ bị đánh đến ngu người, đầu óc trống rỗng, phải một lúc sau mới định thần lại, muốn khóc nhưng không dám khóc, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, thân thể run rẩy không thể kiểm soát.
Bạch trắc phi trong lòng biết rất rõ, Thái tử cố ý phạt Liễu Nhứ trước mặt nàng, là đang cảnh cáo nàng an phận thủ thường, đừng nảy sinh những tâm tư không nên có.
Chính vì hiểu điều này, Bạch trắc phi mới càng thấy uất ức.
Nàng thật lòng quan tâm an toàn của Thái tử, sao Thái tử không hiểu cho nàng?
Nàng gần như dùng hết sức lực, mới kìm lại nước mắt không rơi thêm lần nữa.
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Thường Hỉ, phái người đưa Bạch trắc phi trở về nghỉ ngơi, trước khi khỏi bệnh không được để nàng ta ra ngoài chạy loạn.”
“Vâng.”
Thường công công gọi một ma ma khỏe mạnh, cõng Bạch trắc phi ra ngoài, dùng kiệu đưa nàng về điện Ngọc Liên.