Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 83




Bạch trắc phi còn tưởng mình nghe lầm, không khỏi hỏi lại.

“Muội nói gì?”

Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, vị tỷ tỷ này tuổi tác không lớn, sao tai lại hỏng rồi vậy?

Nàng phải nhắc lại “Ta nói, ta từ chối.”

Bạch trắc phi bị thái độ lạnh lùng cứng rắn không nể mặt của nàng làm tức giận, muốn ho một tiếng, nhưng lại sợ bị đối phương nói lây nhiễm, chỉ có thể ôm ngực, thở hổn hển dữ dội, khuôn mặt nhỏ ngày càng tái nhợt.

Liễu Nhứ vội đỡ lấy nàng “Nương nương, người đừng tức giận.”

Tiêu Hề Hề nói tiếp “Phải đó, người khác giận ta không giận, giận sinh bệnh ai chịu thay.”

Bạch trắc phi “……”

Liễu Nhứ “……”

Bạch trắc phi khó khăn giơ tay chỉ vào Tiêu Hề Hề, ngón tay vì quá tức giận mà run nhè nhẹ “Ngươi, ngươi câm miệng!”

Tiêu Hề Hề thở dài “Mình tức chết ai vui lòng, hại tinh thần phí sức lực.”

Bạch trắc phi thật sự bị nàng chọc tức chết rồi.

Liễu Nhứ thấy sắc mặt chủ tử không đúng, nên giúp nàng nhuận khí, không ngừng an ủi “Nương nương mặc kệ nàng ta, nàng ta cố ý chọc giận người, người không được mắc bẫy.”

Bạch trắc phi cắn chặt răng, cố đè nén lửa giận đang trào dâng trong lòng.

Lúc này, sắc mặt nàng vàng như tờ giấy, hơi thở mỏng manh, như thể sẽ ngất đi trong nháy mắt.

Tiêu Hề Hề sợ bị nàng ăn vạ, cố ý xê dịch, giữ khoảng cách với nàng.

Bạch trắc phi hít thở hồi lâu mới hồi phục một chút.

Nàng nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề, đôi mắt đỏ bừng, dần dần ngập nước, trông tức giận kèm ai oán.

“Ta biết, ngươi đố kị địa vị của ta cao hơn ngươi, ngươi không cam tâm, cố ý chọc giận ta. Không sao cả, thân thể ta vốn không tốt, dù bị ngươi chọc tức chết cũng không sao. Nhưng Thái tử thân thể ngàn vàng, tính mạng quý giá như vậy, ngươi lẽ nào yên tâm nhìn ngài ấy mạo hiểm xuống phía Nam sao?”

Tiêu Hề Hề rất nghiêm túc trả lời “Ta yên tâm.”

Bạch trắc phi tức nghẹn.

Nàng chậm rãi mở to mắt, giọng điệu chất vấn buộc tội “Thái tử Điện hạ sủng ái ngươi như vậy, ngươi lại không quan tâm sống chết an nguy của ngài ấy, ngươi có còn lương tâm không?”

Tiêu Hề Hề một lòng thương nhớ vịt quay trong phòng bếp nhỏ, chỉ muốn tiễn nhanh vị Bạch trắc phi yếu đuối trước mặt mình, nàng thẳng thắn thừa nhận.

“Ta không có lương tâm.”

Bạch trắc phi “……”

Tiêu Hề Hề “Ta không phải người.”

Bạch trắc phi “………”

Tiêu Hề Hề “Ta tàn nhẫn lạnh lùng vô tình thấy chết không cứu.”

Bạch trắc phi “…………”

Tiêu Hề Hề “Người như ta không xứng có được sủng ái của Thái tử.”

Bạch trắc phi “……………”

Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, ta không tiếc tự bôi đen bản thân, tiểu tỷ tỷ chắc cũng nên hài lòng rời đi rồi chứ?

Ngoài cừa sổ chợt vang lên ba tiếng chim hót.

Như không thể chịu được nữa, Bạch trắc phi nhắm mắt ngất đi.

Sắc mặt Liễu Nhứ tái nhợt, vội đỡ nàng dậy “Nương nương!”

Bạch trắc phi dựa vào trong lòng Liễu Nhứ bất động.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng thông báo.

“Thái tử Điện hạ giá đáo!”

Tim Bảo Cầm đập nhanh, thầm kêu không ổn, sao Thái tử tới đúng lúc vậy chứ?

Nàng vội theo Tiêu lương đệ ra ngoài đón Thái tử.

Lạc Thanh Hàn vừa bước vào điện Thanh Ca, hắn nhận ra không khí ở đây khác lạ.

Hắn nhìn Tiêu lương đệ, nhưng thấy nàng có vẻ hơi lo lắng.

“Nàng sao vậy? Trông như đang sốt ruột chuyện gì.”

Tiêu Hề Hề thành thật trả lời “Trong bếp đang quay vịt, thần thiếp lo vịt bị quay lâu quá sẽ bị cháy, lúc đó ăn không ngon nữa.”

Vốn nàng định đuổi Bạch trắc phi đi, nàng có thể ăn món vịt quay thơm ngon rồi, nhưng ai biết Bạch trắc phi còn chưa đi, Thái tử đã chạy tới rồi

Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới.

Khi nào vịt quay mới vào miệng nàng đây?!