Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 704




Thái hoàng thái hậu liếc nhìn Lục tiệp dư đang ngây người đứng đó, sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể run rẩy, hiển nhiên là đang sợ hãi.

Dù sao nàng cũng là cháu gái của bà, Thái hoàng thái hậu có chút không nỡ.

Bà sai người dìu Lục tiệp dư ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi một lát.

Lạc Thanh Hàn nắm chặt tay Hề Hề, như thể đang ôm trong tay báu vật quý giá nhất trong đời.

Vì quá hoảng sợ, ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải không ngừng run rẩy, suýt nữa không nắm được tay Hề Hề.

Hắn lập tức đặt tay trái lên tay phải, giữ hai ngón tay không nghe lời.

Thái hoàng thái hậu liếc nhìn Quý phi đang bất tỉnh, sau đó nhìn Hoàng đế, phát hiện sắc mặt Hoàng đế còn tệ hơn cả Quý phi.

Thái hoàng thái hậu an ủi “Quý phi còn trẻ, chắc sẽ không sao đâu, người đừng quá lo lắng.”

Lạc Thanh Han phớt lờ lời này.

Hắn chỉ nhìn Hề Hề không chớp mắt, nhìn người hắn yêu nhất đời này.

Khó lắm hắn mới đợi được nàng về, nếu nàng lại xảy ra chuyện, hắn thật sự không biết mình có thể chống đỡ tiếp hay không.

Cảm giác mất đi một lần đã đủ làm hắn sống không bằng chết.

Hắn không muốn trải qua thêm lần nữa.

Bảo Cầm quỳ xuống cạnh giường, không ngừng lau nước mắt, nghẹn ngào kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.

Lạc Thanh Hàn nghe xong, không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói.

“Lục tiệp dư xúc phạm Quý phi, làm Quý phi nôn máu bất tỉnh, từ hôm nay, Lục tiệp dư giáng làm Tuyển thị, đày vào lãnh cung.”

Lục tiệp dư nghe vậy như sét đánh ngang tai, cuống quít quỳ xuống, khóc lóc nói.

“Bệ hạ, chuyện này không thể trách thần thiếp được! Là Quý phi ép thần thiếp nói! Thần thiếp không muốn nói gì thì nàng dùng vũ lực uy hiếp, thần thiếp mới đành phải nói ra! Hơn nữa, những gì thần thiếp nói là sự thật, không giả dối câu nào! Quý phi nôn máu là do sức khỏe của bản thân không tốt, không liên quan đến thần thiếp!”

Lúc này Thái hoàng thái hậu cũng cầu xin.

“Lục tiệp dư đương nhiên có lỗi, không nên tùy tiện bàn luận chuyện riêng của Hoàng đế, nhưng là do Quý phi ép nàng nói, chuyện này bản thân Quý phi cũng phải gánh một phần trách nhiệm, không thể trách một mình Lục tiệp dư.”

Lạc Thanh Hàn dời tầm mắt khỏi Hề Hề, nhìn Thái hoàng thái hậu.

Thái hoàng thái hậu thấy hai mắt hắn đỏ hoe, trong mắt như dâng lên lửa giận, tim bà chợt đập kịch liệt.

“Hoàng đế, người …”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng ngắt lời bà.

“Lần này là Quý phi ép nàng ta nói, thế lần trước thì sao? Lẽ nào Lục Nha và Tân Liễu cũng bị Quý phi ép nói sao?”

Thái hoàng thái hậu không nói nên lời.

Nghe thấy hai tên Lục Nha và Tân Liễu, Lục tiệp dư chột dạ, hai mắt lóe lên.

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn bọn họ chất vấn.

”Người thật sự cho rằng trẫm không biết gì về cái chết của hai cung nữ kia sao? Trẫm vì nể mặt người, không muốn so đo mà thôi. Nhưng khoan dung của trẫm, lại dung túng cho các người lớn gan. Có phải các người cảm thấy, dù cho ép Quý phi chết, trẫm cũng không làm gì được Lục gia các người?”

Thái hoàng thái hậu thấy hắn càng nói càng không ra đâu, sắc mặt trầm xuống.

“Hoàng đế, ai gia chưa từng có ý nghĩ như vậy. Ai gia chỉ cảm thấy chuyện này không thể hoàn toàn trách Lục tiệp dư. Người không thể vì đau lòng cho Quý phi mà đổ hết tội lên người Lục tiệp dư. Các nàng đều là phi tần của người, người không nên thiên vị như vậy.”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Trẫm thiên vị đấy, các người có thể làm gì? Các người tốt nhất cầu nguyện cho Quý phi không sao, nếu không Lục tiệp dư phải tùy táng theo nàng.”

Người sống chết có nhau với hắn là Hề Hề.

Người đồng cam cộng khổ với hắn là Hề Hề.

Người ủng hộ hắn đi đến ngày hôm nay là Hề Hề.

Cả đời này của hắn sẽ không có Hề Hề thứ hai.

Hắn không thiên vị nàng thì còn có thể thiên vị ai?

Thái hoàng thái hậu hơi tức giận trước thái độ của hắn, giọng điệu nghiêm khắc hơn.

“Người đúng là hồ đồ! Một nữ nhân mà thôi, cần gì đến mức này? Bộ dạng này của người sao xứng với liệt tổ liệt tông Lạc gia? Sao xứng với phụ hoàng quá cố của người?!”

Lạc Thanh Hàn nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười giễu cợt.

Nói đến thiên vị, ai có thể sánh với phụ hoàng của hắn?

Bây giờ Thái hoàng thái hậu lại nói lời này với hắn, đúng là buồn cười!

Thường công công nhắc nhở “Bệ hạ, thái y đến rồi.”

Hai thái y xách theo rương thuốc vội chạy vào.

Người lớn tuổi hơn là Thái y lệnh, còn vị thái y trẻ tuổi kia rất lạ, Lạc Thanh Hàn chưa từng gặp qua, không khỏi hỏi.

“Khanh là người mới?”

Thái y trẻ tuổi này trông khoảng hai mươi, khuôn mặt bình thường, ngoại trừ đôi mắt đặc biệt sâu thẳm.

Hắn khom người hành lễ nói “Vi thần họ Phương, vừa mới nhậm chức ở Thái y viện.”

Lạc Thanh Hàn nhìn Thái y lệnh, cau mày nói “Trẫm muốn thái y giỏi nhất, khanh mang người mới tới đây làm gì?”

Thái y lệnh vội nói “Tuy Phương thái y là người mới nhưng tinh thông y thuật, đặc biệt giỏi chữa nội thương, vi thần thấy Quý phi nương nương hẳn là bị nội thương, hay là để Phương thái y thử xem.”

Phương thái y liếc mắt nhìn Quý phi đang nằm trên giường, cung kính nói.

“Trước đây vi thần đã từng chữa những trường hợp giống như Quý phi, có kinh nghiệm về mặt này, khẩn cầu bệ hạ để vi thần thử một lần.”

Nghe hắn nói vậy, vẻ bất mãn trên mặt Lạc Thanh Hàn nhạt dần.

Chỉ cần có thể giúp Hề Hề khỏi bệnh, để hắn thử cũng không sao.

Phương thái y bước tới, đặt rương thuốc xuống, lấy gối bắt mạch và khăn lụa đưa cho Bảo Cầm.

Bảo Cầm đặt gối dưới cổ tay Quý phi, dùng khăn lụa che cổ tay Quý phi.

Phương thái y bắt mạch của Quý phi qua khăn lụa.

Một lúc sau, hắn rút tay lại, cung kính nói.

“Quý phi nương nương vốn yếu ớt, cộng thêm chịu đả kích quá lớn, khí huyết dâng trào nên mới nôn máu, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, để vi thần châm cứu cho nương nương, nương nương sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”

Sau khi được Hoàng đế đồng ý, Phương thái y lấy kim bạc trong rương thuốc, bắt đầu châm cứu cho Quý phi.

Những người còn lại im lặng nhìn, không dám lên tiếng.

Sau khi châm cứu xong, Tiêu Hề Hề tỉnh lại.

Thấy nàng mở mắt, Bảo Cầm vui mừng khôn xiết, những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Hề Hề nhìn thấy Lạc Thanh Hàn, mắt nàng chợt đỏ lên.

“Bệ hạ …”

Lạc Thanh Hàn nắm tay nàng, cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng, giọng hơi run rẩy.

“Không sao rồi, ta ở đây, vẫn luôn ở đây.”

Tiêu Hề Hề nắm lại tay hắn, nắm rất chặt.

Phương thái y nhắc nhở “Tuy Quý phi đã tỉnh, nhưng thân thể vẫn rất yếu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Lúc này Tiêu Hề Hề mới chú ý xung quanh có rất nhiều người, có người nàng biết, có người không biết.

Khi nàng thấy Phương thái y, chợt ngẩn người một hồi.

Dù ngoại hình của đối phương đã thay đổi, nhưng đôi mắt đó, giọng nói đó …

Rõ ràng là Đại sư huynh Phương Vô Tửu!

Phương thái y thấy nàng như có lời muốn nói, bèn vội tiếp lời “Bây giờ vi thần sẽ kê đơn cho Quý phi, sau này cứ sắc thuốc theo đơn cho Quý phi, nếu có thắc mắc thì có thể đến tìm vi thần bất cứ lúc nào.”

Hắn khom người chào Hoàng đế và Thái hoàng thái hậu, sau đó cầm rương thuốc cùng Thái y lệnh lui ra ngoài.