Lục tiệp dư phớt lờ ám chỉ của Nghiêm tài nhân, giả vờ cười.
“Nương nương vào cung được một thời gian rồi, hẳn là biết chuyện về Tiêu trắc phi phải không?”
Tiêu Hề Hề khẽ gật đầu, đưa ra đáp án chính xác.
“Ừm.”
Lục tiệp dư tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
“Vậy Quý phi có biết Hoàng thượng từng vì Tiêu trắc phi mà nôn máu không?”
Tim Tiêu Hề Hề đột nhiên chùng xuống.
Nàng lập tức quên đi có cua đang đợi mình, vẻ mặt lạnh lùng hỏi.
“Hoàng thượng nôn máu khi nào? Sao bổn cung không biết?”
Trong giọng của nàng có sự nôn nóng mà chính nàng cũng không nhận ra.
Lục tiệp dư đang định trả lời thì nghe thấy một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến.
“Lục tiệp dư!”
Bốn người trong phòng nhìn sang, thấy một nữ sử đang đứng ở cửa.
Nữ sử hành lễ với Quý phi trước, sau đó nói với Lục tiệp dư.
“Thái hoàng thái hậu muốn gặp người, mời người nhanh chóng đi theo ta.”
Khi Lục tiệp dư nghe thấy bốn chữ Thái hoàng thái hậu, lý trí của nàng đã quay lại một chút.
Nàng biết mình đang làm chuyện bốc đồng.
Nếu bây giờ chọc Quý phi tức giận, sau này Hoàng đế hỏi tới, nàng sẽ phải chịu trách nhiệm.
Lần trước chuyện của Tân Liễu và Lục Nha được Thái hoàng thái hậu giải quyết, Thái hoàng thái hậu đã bất mãn trong lòng, nàng không thể lại làm Thái hoàng thái hậu không vui.
Ngày tháng còn dài, không cần phải vội.
Lục tiệp dư đè nén cảm xúc, hành lễ với Quý phi, chuẩn bị rời khỏi.
Nào ngờ nàng còn chưa kịp ra ngoài đã bị Quý phi nắm tay kéo lại.
Tiêu Hề Hề lạnh lùng hỏi.
“Nói cho rõ ràng, tại sao Hoàng thượng nôn máu?”
Lục tiệp dư “Chuyện này người có thể đi hỏi Hoàng thượng, thần thiếp phải đi rồi.”
Tiêu Hề Hề biết Lạc Thanh Hàn sẽ không nói chuyện này với nàng.
Nếu nàng hỏi thẳng hắn, nói không chừng hắn sẽ nghĩ cách dập tắt chuyện này, khiến nàng không thể hỏi ai được nữa.
Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm Lục tiệp dư, từng chữ gặng hỏi.
“Bổn cung đang hỏi ngươi, nói mau!”
Lục tiệp dư bị bộ dạng của nàng dọa sợ, vô thức lùi lại nửa bước.
Nữ sử thấy tình thế không ổn, vội bước vào khuyên.
“Quý phi nương nương đừng gấp, chuyện Hoàng thượng nôn máu không phải bí mật gì, nếu người muốn biết có thể tự mình nghe ngóng, đừng bắt Lục tiệp dư nói.”
Tiêu Hề Hề thậm chí không nhìn nữ sử, cứ nhìn chằm chằm Lục tiệp dư.
Thấy Lục tiệp dư không chịu nói, Tiêu Hề Hề tăng sức tay, Lục tiệp dư đột nhiên cảm thấy xương bàn tay gần như gãy vụn, hét lên đau đớn.
“A! Đau quá! Buông ra, mau buông ta ra!”
Tiêu Hề Hề trầm giọng nói “Trả lời câu hỏi của bổn cung!”
Lục tiệp dư không chịu được đau, chỉ đành hét lên.
“Ta nói là được chứ gì?!”
“Cuối năm ngoái, không biết từ đâu Hoàng thượng nhận được tin tức về Tiêu trắc phi, đích thân xuất cung tìm hiểu, nhưng nhận được tin tức Tiêu trắc phi đã chết.”
“Lúc đó Hoàng thượng nhất thời nôn máu, sau đó được người đưa về cung.”
Sắc mặt Tiêu Hề Hề dần tái nhợt.
Nàng run giọng hỏi “Sau đó thì sao?”
Lục tiệp dư “Sau đó Hoàng thượng được thái y cứu chữa, thái y nói Hoàng thượng chịu đả kích quá lớn, thân thể không chịu nổi nên mới nôn máu. Từ đó, sức khỏe Hoàng thượng luôn không được tốt, uống bao nhiêu thuốc cũng không khỏi, mọi người đều nói ngài ấy tương tư thành bệnh, vô phương cứu chữa!”
Tiêu Hề Hề đột nhiên buông tay.
Lục tiệp dư vội rút tay lại lùi về sau, giữ khoảng cách với Quý phi.
Nàng ôm cánh tay bị thương của mình nhìn Quý phi, thấy sắc mặt Quý phi trắng bệch như tờ giấy, như thể chịu đả kích lớn.
Lục tiệp dư bỗng nhiên thấy vui vẻ trong lòng.
Dù ả là Quý phi thì sao? Đến cuối cùng cũng chỉ là thế thân.
Bây giờ nghe thấy Hoàng đế si tình với Tiêu trắc phi đến mức nào, chắc là lòng đau như dao cắt phải không? Đáng đời!
Tiêu Hề Hề thấy nhói đau trong lòng.
Nàng còn tưởng dựa vào số thư đó, có thể làm Lạc Thanh Hàn nghĩ mình đang đi dạo chơi bên ngoài.
Cho nên sau khi nàng về, nàng chưa từng nhắc chữ nào về chuyện một năm qua.
Nàng không muốn hắn biết nàng từng cận kề cái chết.
Nàng không muốn hắn lo lắng buồn bã.
Nàng không muốn tạo áp lực quá lớn cho hắn.
Nhưng không ngờ hắn đã sớm biết tất cả.
Hắn biết nàng rời đi để chết một mình.
Cũng biết số thư nàng để lại chỉ là lừa gạt.
Tiêu Hề Hề thấy lòng đau như cắt.
Nàng đưa tay ôm ngực, mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên mặt.
Chẳng trách Lạc Thanh Hàn lại ốm như vậy.
Chẳng trách trong mắt hắn luôn ẩn chứa nhiều cảm xúc.
Chẳng trách hắn luôn gặp ác mộng.
Chẳng trách hắn chưa từng hỏi tại sao nàng lại rời đi?
Vì hắn sợ.
Sợ có được, càng sợ có được rồi lại mất đi.
Hắn là người cao ngạo như vậy lại vì nàng mà sợ hãi.
Điều này làm nàng thấy mình như tội đồ.
Một vị ngọt tanh dâng lên trong cổ họng.
Nàng mở miệng phun ra một ngụm máu.
Sau đó nàng nhắm mắt, nhẹ nhàng ngã sang bên.
Mọi người đều hoảng sợ.
Nghiêm tài nhân sợ hãi hét lên.
“A! Chết người rồi!!”
Bảo Cầm ở gần nhất nhanh tay đỡ lấy Quý phi.
Bảo Cầm nhìn sắc mặt tái nhợt và khóe miệng đầy máu của Quý phi, trong lòng sợ hãi, hai chân mềm nhũn suýt nữa khuỵu xuống.
May là nàng giữ được chút lý trí cuối cùng, hét lớn.
“Mau đi báo cho Hoàng thượng!”
Nghiêm tài nhân sợ hãi tay chân mềm nhũn, không thể cử động.
Lục tiệp dư sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Không thể trông mong gì được hai người, cuối cùng nữ sử vén váy chạy xuống lầu.
Nàng quẫn trí đến mức chạy đến chỗ Thái hoàng thái hậu, chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng nói.
“Không hay rồi, Quý phi nương nương nôn máu rồi!”
Lạc Thanh Hàn đang chuyên tâm bóc cua giật mình, ngón tay bị chiếc kéo nhỏ cắt trúng, máu đỏ chảy ra.
Hắn không thèm nhìn đến vết thương của mình, đứng bật dậy chạy lên lầu.
Thái hoàng thái hậu cũng đứng dậy, người bên cạnh dìu bà đi lên lầu.
Bà vừa đi vừa hỏi nữ sử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nữ sử kể lại mọi việc.
Thái hoàng thái hậu nghe vậy cau mày, không nói nên lời trước sự ngu xuẩn của Lục tiệp dư.
Hai nhân vật lớn đột nhiên rời tiệc đi lên lầu, xem sắc mặt của hai người thì chắc đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Điều này lập tức thu hút mọi người chú ý.
Mọi người ngừng động tác nhìn về phía cầu thang, có người vừa đứng dậy muốn lên lầu xem chuyện gì xảy ra thì bị thái giám canh cửa chặn lại.
Thái giám nói “Thái hoàng thái hậu đã hạ lệnh, không ai được phép lên lầu, xin các vị an tĩnh ở đây chờ.”
Trong phòng nghỉ trên lầu hai, Bảo Cầm khóc hét lên khi thấy Hoàng đế đến.
“Bệ hạ, Quý phi nương nương nôn máu, cầu xin ngài cứu Quý phi, cầu xin ngài cứu Quý phi!”
Lúc này, Tiêu Hề Hề đang nằm trong vòng tay Bảo Cầm, hai mắt nhắm chặt, miệng vẫn còn dính máu đỏ, cộng với chiếc váy đỏ trên người khiến nước da nàng trắng bệch, như thể cả người nàng không còn hơi thở.
Lạc Thanh Hàn thấy cảnh này, tim hắn gần như ngừng đập.