Dù trong lòng Bảo cầm vẫn nhớ Tiêu trắc phi, nhưng nàng cũng biết rất rõ, Hoàng đế không thể nào cả đời thủ thân như ngọc vì Tiêu trắc phi, Hoàng đế nhất định sẽ có nữ nhân khác.
Nhưng nàng không ngờ Hoàng đế lại sủng ái một nữ nhân có dung mạo giống Tiêu trắc phi!
Hoàng đế có ý gì?
Tiêu trắc phi không còn nữa, nên muốn tìm một thế thân của Tiêu trắc phi?
Bảo Cầm hoàn toàn không nghĩ đây biểu hiện của tình sâu nghĩa nặng, mà chỉ cảm thấy khó chịu và tức giận.
Tiêu trắc phi là Tiêu trắc phi, là tồn tại độc nhất vô nhị, trên đời này không ai có thể thay thế được!
Nếu Hoàng đế thích nàng thật, thì nên tôn trọng nàng.
Chứ không phải tìm thế thân đến thay thế nàng!
Bảo Cầm siết chặt hai tay thành nắm đấm, nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, trong mắt gần như phun ra lửa.
Tiêu Hề Hề sững sờ trước ánh mắt đầy thù địch của nàng.
Trong ấn tượng của Tiêu Hề Hề, Bảo Cầm luôn hoạt bát dễ thương, dù đôi khi hay cằn nhằn nhưng xuất phát điểm luôn là vì lợi ích của nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Bảo Cầm tức giận như vậy.
Thường công công nhanh chóng tiến lên, dùng thân mình che khuất tầm mắt của Bảo Cầm, chắp tay với Quý phi, cười nói.
“Sau này nương nương có dặn dò gì, đều có thể sai Bảo Cầm đi làm, Bảo Cầm làm việc rất nhanh nhẹn, cũng rất nhanh trí, sai này có thể phân ưu với nương nương.”
Tiêu Hề Hề “Ừm, phiền Thường công công đã đi chuyến này.”
Thường công công “Đây đều là Hoàng thượng dặn dò, nô tài chỉ đang chạy việc mà thôi.”
Lúc đi, hắn đặc biệt nháy mắt với Bảo Cầm, bảo nàng bình tĩnh lại.
Thường công công vừa đi, Tiêu Hề Hề liền đứng dậy chạy tới nắm tay Bảo Cầm.
“Bảo Cầm, em …”
Bảo Cầm nhanh chóng rút tay lại.
Nàng lùi lại hai bước, cách xa đối phương rồi lại quỳ xuống dập đầu.
“Nô tỳ thân phận thấp hèn, nương nương đừng chạm vào nô tỳ, kẻo làm bẩn tay người.”
Thái độ có vẻ cung kính, nhưng thực tế lại xa cách thờ ơ.
Tiêu Hề Hề gãi đầu “Bảo Cầm, em không nhận ra ta sao?”
Bảo Cầm vẫn cúi đầu “Nương nương thân phận cao quý, nô tỳ nào dám không nhận ra người?”
Vốn nàng còn muốn mai phục bên cạnh Quý phi, nhưng hiện giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Nàng không muốn thấy kẻ thế thân quanh quẩn bên mình suốt ngày.
Nàng không muốn thấy kẻ thế thân chiếm đoạt những gì lẽ ra thuộc về Tiêu trắc phi.
Tiêu Hề Hề “Em còn nhớ trà sữa không? Còn nhớ trân châu, bánh pudding, nếp cẩm không? Còn vịt quay, cơm lam, lẩu cay, cá hầm cay, Phật nhảy tường, bánh dày đường quế hoa, …”
Nàng càng nói càng không nhịn được nuốt nước bọt.
Nàng nói đến mức tự làm mình đói.
Bảo Cầm nghe tên các món ăn quen thuộc, trong lòng có cảm giác khó giải thích được.
Nàng ngẩng đầu nhìn đối phương.
Tiêu Hề Hề vén vạt váy ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với nàng.
“Em còn nhớ số gà vịt lợn ngỗng mà chúng ta nuôi ở hậu viện không? Còn nhớ cá và củ sen trong ao không? Còn có vườn rau, giàn nho, dù những thứ đó không còn nữa nhưng chắc em vẫn còn nhớ chứ.”
Mắt Bảo Cầm từng chút mở to, khó tin nhìn nàng.
“Đương nhiên nô tỳ nhớ! Nhưng người làm sao biết những chuyện này? Chẳng lẽ bệ hạ đã nói với người? Ngài ấy còn nói những chuyện này với người sao?”
Tiêu Hề Hề thở dài “Vậy em còn nhớ chuyện em bảo ta đưa canh vịt hầm cho Thái tử không? Em bảo ta nói với Thái tử, canh là ta tự nấu, nhưng cuối cùng ta lại nói thật là do em nấu.”
Bảo Cầm bây giờ rất sốc.
Chuyện này chỉ có nàng và Tiêu trắc phi biết, cả Hoàng đế cũng không biết.
Tiêu Hề Hề vẫn tiếp tục nói.
“Trước kia em lúc nào cũng muốn ta tranh sủng, nhưng ta lại rất lười, lần nào em cũng bày ra bộ dạng hận rèn sắt không thành thép, nhưng lần nào cũng chiều theo ý ta, em như bà mẹ già quan tâm ta, luôn bảo vệ ta.”
Bảo Cầm “……”
Vốn dĩ rất cảm động, nhưng khi nghe ba chữ “bà mẹ già” thì chẳng còn cảm giác gì nữa.
Tiêu Hề Hề lại nắm tay nàng, chân thành nói.
“Bảo Cầm ma ma, xin hãy thương con lần nữa đi!”
Bảo Cầm “……”
Dù dung mạo của Quý phi trước mặt có hơi khác với Tiêu trắc phi, nhưng khí chất ngờ nghệch bẩm sinh này lại giống hệt nhau.
Bảo Cầm bắt đầu dao động.
Nàng thận trọng hỏi.
“Người thật sự … thật sự là Tiêu trắc phi?”
Tiêu Hề Hề “Nói không bằng chứng, em có thể thử ta.”
Bảo Cầm “Thử thế nào?”
Tiêu Hề Hề tự tin cười nói “Em nấu hết những món sở trường, dù là bao nhiêu, ta cũng có thể ăn hết không chừa miếng nào!”
Bảo Cầm “……”
Nói sao đây?
Lời đề nghị này rất là Tiêu trắc phi rồi!
Bảo Cầm lập tức bắt tay nấu một bàn lớn các món theo khẩu vị của Tiêu trắc phi.
Vì Tiêu trắc phi thích ăn thịt, phần lớn đều là món thịt nhiều dầu rất cay.
Người bình thường không thể ăn nhiều như vậy.
Đặc biệt là các phi tần trong hậu cung, để giữ dáng, bọn họ sẽ kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống của mình, không bao giờ ăn nhiều như vậy.
Tiêu Hề Hề ch.ảy nước miếng điên cuồng khi thấy món ngon trước mặt.
Nàng cầm đũa ăn nhanh, không ngừng khen ngợi.
“Món thịt kho này ngon quá! Bảo Cầm, tay nghề nấu nướng của em còn tốt hơn trước kia!”
Bảo Cầm đứng bên cạnh nhìn nàng không chớp mắt.
Càng nhìn hai mắt bất giác đỏ lên.
Không ai biết rõ khẩu vị của Tiêu trắc phi hơn nàng, cũng không ai biết rõ những chi tiết nhỏ trong bữa ăn của Tiêu trắc phi nàng.
Cách ăn của Quý phi nương nương lúc này hệt như khi Tiêu trắc phi ăn.
Tình yêu dành cho đồ ăn và cảm giác hạnh phúc khi ăn không thể ngụy tạo ra được.
Tiêu Hề Hề duỗi tay múc cho mình một bát canh.
Bảo Cầm lấy thìa trước, múc cho nàng một bát canh vịt hầm cải chua.
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu lên, thấy Bảo Cầm đang ngấn nước mắt cười với nàng.
“Nương nương ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng.”
Tiêu Hề Hề nhận bát canh đặt sang một bên, dùng tay áo lau nước mắt trên khóe mắt nàng.
“Sao em lại khóc rồi?”
Bảo Cầm quỳ bên cạnh bàn, nghẹn ngào nức nở “Nô tỳ vui nên khóc.”
Tiêu Hề Hề ra hiệu cho nàng ngồi xuống trò chuyện.
Bảo Cầm lắc đầu “Nô tỳ quỳ là được rồi.”
Tiêu Hề Hề cũng không ép, vừa ăn canh vừa hỏi.
“Không phải ta đã trả khế ước bán thân cho em rồi sao? Em đã tự do rồi, sao còn chưa rời cung?”
Bảo Cầm “Nếu nô tỳ rời cung, sẽ không bao giờ gặp lại người nữa, nô tỳ muốn ở trong cung chờ người về.”
May là nàng không đi.
May là Tiêu trắc phi đã về.
Mọi chờ đợi đều đáng giá.
Tiêu Hề Hề “Một năm nay em sống trong cung thế nào? Có người bắt nạt em không?”
Bảo Cầm “Không có, nô tỳ sống rất tốt, sau khi người đi, nô tỳ đến ngự thiện phòng làm việc, nô tỳ học được rất nhiều món mới, sau này có thể nấu cho người ăn.”
Hai mắt Tiêu Hề Hề sáng lên “Được được!”